Chương 39

Nháy mắt đã một tuần trôi qua, việc mua nhà diễn ra suôn sẻ, Trịnh Nhã Nam suy nghĩ một hồi thì như tìm được chỗ dựa tinh thần, tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.

Cuối tuần, bà thuê hai người quét dọn, lau dọn căn nhà cũ kỹ từ trong ra ngoài, vứt bỏ hết đồ đạc không cần thiết, đồng thời cũng mời hai người thợ thủ công đến nhổ hết những cây dành dành trong sân mà ba Khương yêu thương chăm sóc đi. Bởi vì không có thời gian trồng cây nên dứt khoát trải thêm nền đá cẩm thạch.

Toàn bộ ngôi nhà đã thay đổi rất nhiều và có một diện mạo hoàn toàn mới.

Khương Ninh nằm trên ban công lầu hai, thấy mẹ mình phấn chấn tinh thần bận trong bận ngoài thì vui lắm.

Hồi đó, Trịnh Nhã Nam và Khương Sơn là tự do hẹn hò, từng có khoảng thời gian yêu nhau mặn nồng, thậm chí còn có một ít ảnh chụp cũ - bây giờ còn có thể lục ra được từ trong ngăn - nhưng kết cục cuối cùng lại là ly hôn.

Nhưng cuộc sống là như vậy, phần lớn thời điểm đều đành cam chịu. Duyên phận là do một bên ép buộc, khi không bên nào không còn duyên phận và không muốn ép buộc nữa thì đó là lúc phải cắt đứt và bước tiếp.

Vào ngày lập đông, Trịnh Nhã Nam đốt một chậu than, dẫn Khương Ninh và Khương Phàm đi ngang qua đó, với ngụ ý là để gột rửa mọi điều xui xẻo.

Bà cũng kéo Khương Ninh và Khương Phàm làm một bàn sủi cảo lớn, có nhân nấm yêu thích của Khương Ninh và nhân tỏi tây yêu thích của Khương Phàm.

"Sủi cảo có nghĩa là "giao", ý chỉ sự giao chuyển giữa các mùa.” Trịnh Nhã Nam cười nói: "Hy vọng rằng sự lộn xộn và cãi vã sẽ ở lại trong mùa thu. Bắt đầu từ lập đông, mọi thứ sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới. Đặc biệt là thành tích của hai con."

Nếu như là trước đây, Khương Ninh và Khương Phàm sẽ không thích tham gia hoạt động làm sủi cảo của gia đình. Khương Ninh thì không thích tay mình toàn là bột mì, trong khi Khương Phàm lại cảm thấy thật lãng phí thời gian, còn chẳng bằng chơi mấy ván game.

Nhưng sau biến cố mùa thu đã khiến Khương Phàm chín chắn hơn rất nhiều.

Cậu vậy mà lại ngồi yên bên bàn ăn từ đầu đến cuối, cau mày gói một tá sủi cảo móp méo.

Khương Ninh nhìn Khương Phàm cười nói: "Thành tích của con thì đã không cần lo lắng nữa, giờ chỉ còn mỗi một người còn đang cuối bảng."

"Em đang rất chăm chỉ đấy, được chưa? Cuộc sống khó khăn, có một số việc đừng nên vạch trần." Khương Phàm đỏ bừng mặt.

Trước kia hai chị em là củi mục* giống nhau, cậu khá an nhàn, nhưng hiện tại chỉ có một mình cậu đang vật lộn khiến cậu cảm thấy rất mất mặt.

(*) Ý chỉ những người học hành không ra sao, khó dạy bảo

“Thành tích thì chỉ là thứ yếu, mẹ hy vọng các con đều khỏe mạnh và bình an.” Trịnh Nhã Nam mỉm cười hòa giải.

Cả nhà ăn sủi cảo xong thì ba người nâng Sprite lên cụng ly, không cảm thấy vắng vẻ như thế nữa.

Sau bữa cơm chiều, Trịnh Nhã Nam bảo Khương Ninh đưa một phần khác đến nhà Hứa Minh Dực.

Khương Ninh kì kèo đứng ở phòng bếp, ra chiều miễn cưỡng: "Con còn có chuyện khác, bảo Khương Phàm đi đi."

Trịnh Nhã Nam liếc nhìn vẻ mặt của con gái, có chút kinh ngạc: "Gần đây mẹ hơi bận, không có thời gian lo lắng cho con. Con cãi nhau với Hứa Minh Dực hả?"

Khương Ninh ngồi xổm trước tủ lạnh, bỏ phần sủi cảo đã gói vào hộp bảo quản tươi, thở dài nói: "Không phải cãi nhau, chỉ là không muốn chơi chung nữa thôi."

"Sao tự nhiên không muốn chơi chung nữa? Chẳng phải con rất thích chạy đến nhà cô Hứa sao? Ngày trước con chạy tới ba, bốn lần một ngày, chỉ ước gì trở thành con nhà người cậu ta thôi."

Trịnh Nhã Nam nói đùa: "Có phải Hứa Minh Dực yêu sớm với cô bạn nào khác không?"

Khương Ninh hoàn toàn không có tâm trạng để tán gẫu chuyện này với Trịnh Nhã Nam.

Cô đóng nắp hộp bảo quản tươi rồi cầm nó bước ra ngoài: "Đâu có liên quan gì tới con. Mẹ, mẹ đừng lo cái đó nữa. Cậu ta chẳng phải là người bạn duy nhất của con đâu.”

Trịnh Nhã Nam còn muốn nói gì đó nhưng Khương Ninh đã nhanh chóng thay giày, quấn khăn quàng cổ lên đầu một vòng rồi chạy đi.

Trịnh Nhã Nam lắc đầu, chỉ đành gọi Khương Phàm qua: "Con đưa qua nhà cô Hứa của con đi."

“Tại sao lại là con?" Vẻ mặt Khương Phàm phiền não.

Ngày nào cậu cũng chạy tới nhà Hứa Minh Dực, giờ Hứa Minh Dực sắp nghi ngờ cậu thích cậu ta luôn rồi.

Khương Ninh ôm sủi cảo chạy một mạch đến nhà Yến Nhất Tạ.

Bởi vì cô đã nói trước rằng hôm nay cô sẽ đến nên Yến Nhất Tạ luôn lơ đãng trong bữa tối, bên tai luôn chú ý đến âm thanh bên ngoài.

Ưu điểm lớn nhất khi sống ở đây là sẽ không có ai đột nhập vào biệt thự lưng chừng núi, chỉ có tiếng lá rơi và tiếng gió thổi vù vù bên ngoài.

Nếu ở trong phòng thang máy hoặc khu vực ngõ hẻm kia, bên ngoài thường xuyên có tiếng bước chân, quản gia nghi ngờ có khi chỉ vừa có chút tiếng động là cậu chủ sẽ lao tới mở cửa ngay.

Cuối cùng, một tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài hàng rào chạm khắc. Không đợi quản gia đi mở cửa là cậu thiếu niên đã điều khiển xe lăn và nhanh chóng đi ra ngoài.

Trước khi Khương Ninh nhìn qua, cậu lại khống chế tốc độ thành không nhanh không chậm, như thể ban đầu cậu chỉ đang đi dạo trong sân mà thôi.

Yến Nhất Tạ thản nhiên mở cửa: "Sao giờ mới tới?"

Khương Ninh lấy hộp bảo quản tươi từ trong cặp sách ra : "Tôi có mang sủi cảo cho cậu. Đây là do chính tay tôi gói đấy. Cậu ăn cơm tối chưa?"

Thấy đèn phòng ăn đang sáng, Khương Ninh nói: "Haiz, chắc là cậu đã ăn xong rồi. Nếu biết thế thì tôi đã đến sớm hơn một chút. Chúng ta hẹn nhau lúc tám giờ, nhưng bây giờ là chín giờ rồi. Tại mẹ tôi cứ kéo tôi với Khương Phàm đi nhảy chậu than, tôi thực sự không thể rời đi được. Hay là sáng mai cậu nếm thử cũng..."

Yến Nhất Tạ nhìn vẻ mặt thất vọng của cô và ngắt lời cô: "Không sao đâu, tôi còn chưa ăn tối."

Bấy giờ hai mắt Khương Ninh sáng lên, cô đưa hộp bảo quản tươi cho cậu: "Vậy cậu nếm thử đi? Hôm nay là Đông Chí, mọi người đều ăn sủi cảo."

Yến Nhất Tạ liếc nhìn hộp bảo quản tươi trong tay, vẻ mặt chê bai: "Cái sủi cảo này gói không được đẹp lắm."

Khương Ninh: "..."

“Vậy cậu trả lại cho tôi.” Khương Ninh hung ác trừng mắt nhìn cậu rồi kéo hộp bảo quản tươi trở lại.

Cậu thiếu niên cũng cứ níu kéo không buông: “Nào có chuyện tặng cho người ta rồi đi lấy lại."

Một lúc sau, quản gia nấu sủi cảo mà Khương Ninh mang tới, tổng cộng có hai mươi cái, tất cả đều đã được nấu chín và dọn ra hai cái chén.

Khương Ninh và Yến Nhất Tạ đang ngồi ở bên bàn cà phê chơi cờ cá ngựa.

Khương Ninh cong mắt nói: "Tôi ăn rồi, bây giờ rất no, ăn chẳng nổi nữa. Cái này là đưacho mọi người đó. Hay là chú và Yến Nhất Tạ mỗi người một chén?"

Quản gia chưa ăn sủi cảo do cô bé làm bao giờ, mặc dù nhìn bề ngoài sủi cảo có hơi móp méo nhưng lại có mùi khá thơm.

Ông vui vẻ nói: "Được rồi."

Yến Nhất Tạ bất thình lình ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào ông trong giây lát.

Quản gia: "..."

Quản gia nhanh chóng đổi giọng: "Tôi ăn cơm tối rồi, có hơi không tiêu. Cứ để cậu chủ ăn một mình đi."

Ông đặt cả hai cái chén trước mặt Yến Nhất Tạ.

Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng của chàng trai trẻ mới dịu đi.

Cậu duỗi tay ôm lấy hai cái bát trước mặt trong tầm tay mình. Sủi cảo còn nóng hổi.

Cậu cầm đũa, như đang suy nghĩ xem nên ăn chén nào trước.

Không dễ gì Khương Ninh mới làm sủi cảo một lần, sao có thể không dâng hiến vật quý được, cô cật lực khuyên quản gia: "Chú cứ thử một cái đi, thử một cái xem sao thôi."

Quản gia rất khó xử nhìn Khương Ninh, sau đó lại lén nhìn thoáng qua Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ bất đắc dĩ nói: "Vậy thì chú lấy một cái chén khác, có thể lấy một cái đi."

“Được.” Quản gia nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp lấy chén.

Sau khi ông dùng muỗng múc một cái, Yến Nhất Tạ liền quay lưng về phía Khương Ninh, dõi theo ông, bình tĩnh nắm lấy tay ông rồi lại đẩy tay ông ra.

Quản gia: "..." Nói cho một cái là đúng một cái thật luôn!

Yến Nhất Tạ nhìn chằm chằm sủi cảo trên bàn hồi lâu, cứ như đang cố gắng lưu giữ hình ảnh bốc khói trong đầu, mãi cho đến khi Khương Ninh thúc giục: "Không ăn thì sẽ nguội hết. Cho dù không thích thì cậu cũng nếm trước đi, biết đâu hương vị cũng không tệ lắm thì sao."

Bấy giờ chàng thiếu niên mới nhấc đũa và nuốt từng chiếc sủi cảo vào bụng.

Những năm gần đây, Yến Nhất Tạ rất mơ hồ đối với các ngày lễ hội.

Nếu không phải Khương Ninh báo trước cho cậu biết hôm nay là Đông Chí, e rằng cậu vĩnh viễn không nhớ ra.

Thậm chí là trước đây, khi đôi chân còn lành lặn, nhà họ Yến cũng hiếm khi có những hoạt động gia đình thân mật như thế này.

Yến Nhất Tạ chỉ biết về phong tục ăn sủi cảo vào ngày Đông Chí từ phim ảnh mà thôi.

Cậu chăm chú ăn sủi cảo, Khương Ninh một bên ngồi trên thảm chơi cờ cá ngựa, nhân lúc cậu không chú ý thì đã trộm dời con ngựa của cậu về phía sau mấy bước.

Yến Nhất Tạ cảm giác được cô thỉnh thoảng liếc nhìn mình mấy lần, nhìn về phía cô theo bản năng, Khương Ninh bỗng giật nảy mình, chột dạ mỉm cười với cậu.

Yến Nhất Tạ ngơ ngẩn.

Khương Ninh bỗng cảm thấy chột dạ hơn, chắc cậu không phát mình trộm cờ của cậu đâu nhỉ.

“Làm sao vậy?” Khương Ninh căng da đầu hỏi.

“Không có gì!” Cậu thiếu niên không đổi sắc mặt quay đầu lại.

Cậu hơi bối rối.

Nụ cười của cô rất rạng rỡ, như thể rót một tia sáng bất chấp mưa gió vào mùa đông lạnh giá của cậu.

Mùi sủi cảo thơm ngon bay lên, nhiệt độ trở nên lạnh hơn một chút, Margaret trồng trong sân âm thầm sinh trưởng trong lòng đất, mùa đông đến dần dần mang theo nụ cười ấm áp.

Vì mấy cái sủi cảo này, Khương Ninh đã dây dưa đến cùng để đòi Yến Nhất Tạ chiếc máy bay không người lái nhỏ và điều khiển từ xa của cậu.

Ngày hôm sau, Khương Ninh liền đem đến trường.

Gia cảnh của đám thiếu niên, thiếu nữ trong lớp 1 này khá tốt, nhưng năm nay chưa có ai nhìn thấy máy bay không người lái cả. Bọn họ lập tức vây quanh với sự tò mò cùng kích động vô cùng, mồm năm miệng mười mà hỏi: "Khương Ninh, đây là của cậu à?"

Bên ngoài trời mưa rất to nên trong phòng học có rất nhiều người. Hầu hết mọi người trong lớp đều chen chúc ra sau lớp.

Khương Ninh ở giữa đám người, có thể nói chính là mặt trăng giữa các ngôi sao. Cô ngồi xếp bằng trên ghế, chỉ vào thiếu niên với vẻ mặt bất mãn bên cạnh: "Của bạn cùng bàn của mình."

Mọi người đều khϊếp đảm.

Bất chấp sự tò mò trong lòng, số lượng người vây quanh đột nhiên giảm đi hơn một nửa.

Tuy nhiên, có một số cậu con trai thực sự yêu thích máy bay không người lái, chỉ muốn đến gần Khương Ninh để sờ soạng động cơ máy móc một chút. Sự phấn khích khi nhìn thấy máy bay không người lái khiến họ chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.

Khương Ninh vừa nói với bọn họ vừa mở đồ: "Mình có thể nói với bạn cùng bàn của mình cho các cậu mượn chơi."

“Thật không?” Một vài chàng trai ngạc nhiên nhìn Yến Nhất Tạ: “Yến, Yến Nhất Tạ, được, được chứ?”

Nghiêm Đại Hàng rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, vội chen vào phía trước, nói ngay: "Gọi tên đầy đủ gì chứ! Gọi anh Yến."

Nhưng khi đến lượt nhìn Yến Nhất Tạ, cậu ta lại lập tức sợ sệt: "Anh, anh Yến, anh có thể cho em mượn chơi được không, em hứa sẽ không làm hỏng nó, chỉ cần chạm vào một chút thôi."

Khương Ninh đẩy cánh tay của Yến Nhất Tạ, lại kéo góc quần áo của Yến Nhất Tạ, nói nhỏ: "Làm ơn đi, đừng để tôi bẽ mặt."

Yến Nhất Tạ ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn Nghiêm Đại Hàng.

Nghiêm Đại Hàng và một đám con trai ngóng trông nhìn cậu.

Từ "cút" của Yến Nhất Tạ đã đến trên môi, chợt nhớ lại lần cãi vã cuối cùng với Khương Ninh, lại nuốt trở vào.

Cậu xua tay.

Khương Ninh lập tức nói: "Bạn cùng bàn của mình đồng ý rồi. Aiz, mọi người đi chơi đi, phải nhớ bạn cùng bàn của mình lấy giúp người làm niềm vui, đối xử thân thiện với người khác, cuối kỳ hãy cho cậu ấy thêm chút điểm nhé."

Một đám con trai phấn khích đến mức nhìn thấy cái máy như nhìn thấy vợ mình vậy, mặt đỏ bừng, đồng loạt nói lời cảm ơn với Yến Nhất Tạ. Sau đó nhanh chóng bao vây Nghiêm Đại Hàng, tao đẩy mày, mày đẩy tao để lấy điều khiển từ xa: "Để tao trước!"

Ngay sau khi đám đông giải tán, Yến Nhất Tạ liếc nhìn Nghiêm Đại Hàng đang đỏ bừng mặt phấn khích, sau đó nhìn về phía Khương Ninh, đen mặt lại nói: "Tối hôm qua cậu bảo tôi đem tới đây là vì cậu ta?"

“Đương nhiên không phải!” Khương Ninh nằm ở trên bàn nhìn cậu, lập tức chân chó gác cằm trên khuỷu tay cậu: “Đơn giản là tôi muốn làm cho lớp bớt sợ cậu hơn thôi.”

“Tôi không cần.” Yến Nhất Tạ di chuyển khuỷu tay, muốn đẩy đầu của cô gái nhỏ mặt dày này xuống.

“Sao lại không cần, mọi người phải học chung lớp với nhau suốt một năm, cậu phải hòa nhập một chút chứ.” Khương Ninh túm lấy cậu: “Lần trước cậu đã hứa với tôi điều gì?"

Yến Nhất Tạ liếc xéo Khương Ninh, mím môi, không nói gì.

Cậu thực sự không cần.

Nỗi sợ hãi của mọi người khiến cậu yên tâm hơn là sự đồng cảm hay ánh mắt kỳ lạ.

Ngay cả khi không phải vì điều này, Yến Nhất Tạ chưa bao giờ cảm thấy việc duy trì mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau quan trọng như thế nào.

Từ lâu cậu đã biết rằng ngay cả ba mẹ và bạn bè của bạn cũng sẽ rời đi, và cuối cùng chỉ còn lại một mình bạn. Những người này hay ồn ào xung quanh cậu, nhưng cậu thậm chí không nhớ được tên của họ, những bóng người xung quanh cậu cứ mờ nhạt như những bóng ma.

Chỉ có bóng dáng của Khương Ninh mỗi ngày một rõ ràng hơn.

Nhưng dường như chấp nhận đề nghị của Khương Ninh cũng không phải là khó chịu đựng đến vậy.

Nếu điều này làm cho cô vui vẻ.

Hứa Minh Dực và đám Ti Hướng Minh là những bạn nam duy nhất trong lớp không đến gần.

Hứa Minh Dực nhìn chằm chằm bên này từ xa, lại thấy Khương Ninh nằm trên cánh tay của Yến Nhất Tạ, thì thào nói chuyện với cậu, ánh mắt của cậu ta chẳng mấy chốc đã trợn trắng.

Ti Hướng Minh nhắc nhở: "Đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì gan cũng hư mất."

Hứa Minh Dực giận không chỗ trút, ném sách giáo khoa lên bàn rồi rời khỏi lớp.

Là bạn thân lớn lên cùng nhau, Ti Hướng Minh và Đàm Bằng Hưng nhanh chóng nối gót theo.

Ti Hướng Minh nói với Đàm Bằng Hưng: "Phải làm sao đây, thật ra tao cũng muốn sờ vào chiếc máy bay không người lái đó một chút. Đẹp lắm luôn, màu bạc và màu đen, đúng y chóc nhan sắc người tình trong mộng của tao."

Đàm Bằng Hưng liếc nhìn sắc mặt Hứa Minh Dực, nhanh chóng che miệng Ti Hướng Minh: "Đừng nói chuyện thay cho cái thằng cạy góc tường nhà người ta."

Ti Hướng Minh mở tay Đàm Bằng Hưng ra: "Tao đâu có nói thay cho thằng kia, tao đang nói thay cho máy bay không người lái."

Sắc mặt Hứa Minh Dực rất xấu: "Không phải chỉ là một chiếc máy bay không người lái thôi sao? Có gì hay chứ?"

Ti Hướng Minh và Đàm Bằng Hưng: "..."

Trước đây ai cũng hâm mộ và đố kỵ với Hứa Minh Dực. Hễ nhắc tới Hứa Minh Dực đều là "Không phải chỉ hạng nhất trong cờ vây thôi sao? Có gì hay chứ?", "Không phải chỉ là đại biểu cho toàn trường đi diễn thuyết thôi sao, có gì hay chứ?"

Là con nhà người ta, Hứa Minh Dực chưa bao giờ hâm mộ với ai, cũng không cần phải ghen tị với ai.

Thật không ngờ, có một ngày cậu ta lại nói những câu như thế này.

“Thôi đi, thôi đi, đừng nghĩ nữa, tới sân thể dục trong nhà chơi bóng rổ đi.” Đàm Bằng Hưng nhặt quả bóng rổ lên, đẩy bạn mình về phía hành lang, nói nhỏ: “Nói đi cũng phải nói lại, mày nghĩ đi, ít nhất mày có thể chơi bóng rổ, còn thằng kia nó là thằng què, có tiền thì cũng ích gì đâu."

Sắc mặt Hứa Minh Dực vẫn không tốt.

Bất giác, cậu và Khương Ninh đã gần ba tháng không nói chuyện với nhau.

Cậu không có tâm trạng chơi bóng rổ, dừng bước chân lại, hỏi Ti Hướng Minh: "Mày đã hỏi rõ ràng chưa?"

“Hỏi cái gì?” Đàm Bằng Hưng ngỡ ngàng hỏi lại, sao cậu ta lại cảm thấy như bị cô lập giữa hai cậu bạn tốt của mình vậy chứ.

Ti Hướng Minh nói: "Hừm, Hứa Minh Dực bảo tao tìm hiểu xem Khương Ninh và cái thằng kia quen nhau như thế nào. Tao đã hỏi thăm rồi, nhưng ngay cả Lan Trân Trân cũng không biết tại sao Khương Ninh lại bắt đầu theo đuổi thằng kia nữa. Tụi mày có nhớ tiệc mừng sau cuộc thi lần đó không?"

“Nhớ.” Hứa Minh Dực không vui đáp.

Cậu nhớ đêm đó khi nhìn thấy Khương Ninh ở bên ngoài khách sạn, Chung Tòng Sương đang ở cùng cậu, song Khương Ninh lại chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu mà đã xoay người rời đi.

"Khương Phàm nói rằng đêm hôm đó Khương Ninh đã nhờ nó tìm một vài người bạn giúp bắt được rất nhiều đom đóm."

Hứa Minh Dực sửng sốt trong chốc lát, sau khi phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên xấu hơn.

Không đưa cho cậu, vậy thì nghĩ bằng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là đưa cho ai.

"Cười chết đi được, phương pháp cua trai của Khương Ninh vẫn y như vậy. Chẳng phải mùa hè năm trước nhỏ đó cũng bắt cho mày hả? Một chiêu dùng hai lần thì cũng không có gì to tát." Ti Hướng Minh cười nói với Hứa Minh Dực.

Lòng Hứa Minh Dực lại tự nhủ, mẹ kiếp, cái Khương Ninh bắt cho cậu là một con sâu bướm với một cái bóng đèn nhỏ dính vào đuôi thôi. Còn con đom đóm mà cô bắt cho thằng nhóc kia lại là đom đóm hàng thật giá thật.

Sao Khương Ninh có thể như vậy chứ?

Hứa Minh Dực cảm thấy tim mình quặn thắt.

Tất nhiên, vì mặt mũi nên Hứa Minh Dực sẽ không nói ra.

Thấy khuôn mặt vẫn trầm như nước của Hứa Minh Dực, Ti Hướng Minh nhìn Đàm Bằng Hưng, Đàm Bằng Hưng cũng nhìn cậu ta.

Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó an ủi: "Theo tao thấy, nhỏ Khương Ninh đó chỉ nhiệt tình được ba phút thôi. Tụi mình quen nhỏ đó từ bé rồi, chẳng lẽ không hiểu nó sao? Trước đây nhỏ đó học bơi lội chẳng được ba ngày, học khiêu vũ cũng được mấy ngày là ngưng, làm gì cũng chẳng được dài lâu. Có lẽ qua khoảng thời gian này là nhỏ sẽ chán thôi."

Đàm Bằng Hưng nói: "Đúng đó, thằng nhóc kia chắc nghĩ rằng Khương Ninh chỉ tốt với cậu ra. Nhưng nó đâu ngờ mấy loại chuyện như đưa bữa sáng này, Khương Ninh cũng từng làm cho Hứa Minh Dực."

Ti Hướng Minh nói: "Nói tới thằng kia thì nó chỉ có tiền, bề ngoại cũng khá đẹp trai..."

Còn chưa nói xong đã bị Đàm Bằng Hưng thọc cùi chỏ vào tay.

Ti Hướng Minh vội vàng thay lời: "Nhưng trong lòng các anh em, Hứa Minh Dực đẹp trai hơn. Vả lại theo tính cách bữa đực bữa cái của Khương Ninh thì nếu có một bạn nào đó chuyển tới mà đẹp trai hơn thì nhỏ đó cũng sẽ chạy theo đúng không?"

“Tao cũng nghĩ thế.” Đàm Bằng Hưng nói ngay: “Con gái ở tuổi này đều mê trai hết, Hứa Minh Dực, điều đó không có ý nghĩa gì cả. Chúng ta chỉ mới học cấp 2 thôi, lên cấp 3 thì có thể thằng nhóc kia không học chung trường với chúng ta nữa cũng không chừng. Liệu đến lúc đó quan hệ giữa Khương Ninh với cậu ta có còn bền chặt được nữa không?"

Hứa Minh Dực vẫn không mấy vui vẻ, cau mày "ừ" một tiếng.

Cơn mưa lớn mùa đông đập vào cửa kính ngoài hành lang, những hạt mưa tí tách tràn ngập phía dưới tòa nhà dạy học, một lớp sương mù nhàn nhạt phủ đầy cửa sổ. Một bóng đen đang ngồi trên xe lăn, ở góc hành lang nghe rõ ràng cuộc đối thoại “chiêu trò giống hệt nhau”.

Chàng trai có hàng mi dày và dài rủ xuống, đôi mắt đen như mực, xương chân mày phủ bóng lên mi dưới. Trong tiết trời mưa bão ảm đạm, bóng dáng cậu trên hành lang cũng toát lên sự tối tăm.

Ngón tay cậu siết chặt tay vịn xe lăn, mơ hồ có thể thấy các khớp xương trắng bệch.