Chương 50: Sáng hôm sau.

Bảy giờ sáng hôm sau.

Hứa Nhan Du mơ màng thức dậy thì liền thấy Tạ Hoằng Văn đang ngồi bên giường.

Anh vốn đang ngắm nhìn cô, nhưng thấy cô thức dậy thì liền nhanh chóng quay mặt đi, sau đó làm bộ tự nhiên mà nói: “Cậu dậy rồi à.”

Hứa Nhan Du gật đầu, lúc này vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Tạ Hoằng Văn nhìn cô mà trái tim giống như bị sợi lông vũ quét qua, bởi vì dáng vẻ cô mới ngủ dậy thật sự rất đáng yêu. Anh muốn nhìn cô lâu hơn nữa, nhưng vì sợ không mau trở về sẽ bị phát hiện nên đành phải ngậm ngùi nói: “Thôi, tớ về phòng đây.”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì nhìn Tạ Hoằng Văn, sau đó nói: “Ừm, cậu về đi.”

Tạ Hoằng Văn liền đứng dậy, bước về phía cửa.

Thật ra hôm qua anh và cô đã biết rõ tình cảm của đối phương, cho nên anh rất muốn hỏi cô hiện tại mối quan hệ giữa hai người là gì. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân hiện tại, anh cảm thấy vẫn không nên nhắc đến chuyện này thì hơn.

Thân phận giữa anh và cô có quá khác biệt, anh nghĩ đợi mình trở nên tốt hơn thì mới xứng đáng làm người yêu cô. Còn bây giờ, cô thích anh đã là điều vô cùng may mắn đối với anh rồi.

Trở về phòng, Tạ Hoằng Văn liền đi đánh răng rửa mặt. Tô Tấn Bằng lúc này vẫn nằm trên giường, Tạ Hoằng Văn tưởng rằng anh ấy vẫn ngủ, nhưng thật ra là không phải.

Tô Tấn Bằng vốn đã dậy từ sớm, chỉ là anh ấy mệt nên nằm nghỉ thôi. Hơn nữa anh ấy ngủ không sâu, cho nên đêm qua Tạ Hoằng Văn rời đi thì anh ấy cũng biết. Anh ấy cũng đoán ra rằng Tạ Hoằng Văn đi tìm Hứa Nhan Du rồi.

Nhưng chuyện tình cảm của em gái, anh ấy cảm thấy bản thân không nên can thiệp quá nhiều, vậy nên anh ấy cũng không định hỏi Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du đã làm gì đêm qua.

Đến lúc tập trung, Tô Tấn Bằng lấy lý do mệt nên xin nghỉ.

Hôm nay lớp lại tổ chức cắm trại và liên hoan ngoài trời, cho nên thầy chủ nhiệm liền bảo cả lớp dựng lều trại. Dựng lều xong, thầy liền chia cả lớp thành các nhóm nhỏ để làm việc.

Có nhóm thì đi lấy củi, có nhóm thì đi câu cá, có nhóm thì đi hái quả,...

Tạ Hoằng Văn thuộc nhóm đi câu cá, còn Hứa Nhan Du thuộc nhóm đi hái quả.

Nhóm câu cá câu ở một cái ao cách nhà nghỉ không xa.

Tạ Hoằng Văn từ nhỏ đã thường đi câu cá về nấu ăn nên anh câu khá giỏi, thế nên bây giờ rất nhanh anh đã câu được khá nhiều cá.

Nhưng ngồi câu một lúc, Đàm Vũ Trạch lại xuất hiện.

Anh ta vốn không thuộc nhóm đi câu cá, nhưng bây giờ anh ta lại đến đây thì lý do chỉ có một, đó là vì Tạ Hoằng Văn.

Tạ Hoằng Văn nhìn thấy anh ta thì nhíu mày, mà anh ta cũng chẳng có sắc mặt tốt.

Anh ta đuổi mấy nam sinh đang câu cá ở gần Tạ Hoằng Văn đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoằng Văn rồi bắt đầu nói mấy lời mỉa mai.



Tạ Hoằng Văn lại chẳng buồn quan tâm, chỉ tập trung câu cá. Còn Đàm Vũ Trạch nói nhiều mà không chọc tức được Tạ Hoằng Văn thì bắt đầu bực mình.

Anh ta đứng dậy, đạp xô cá của Tạ Hoằng Văn xuống ao. Tạ Hoằng Văn liền cau mày, quay lại nhìn Đàm Vũ Trạch bằng ánh mắt sắc lạnh.

Đàm Vũ Trạch thấy bản thân chọc được Tạ Hoằng Văn thì lại tiếp tục công kích: “Sao? Mày tức lắm đúng không? Nhưng mày đâu có làm gì được tao? Mày chỉ là một thằng dơ bẩn. còn tao thì là cậu chủ nhà họ Đàm.”

Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì siết chặt bàn tay. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, anh lại trở lại dáng vẻ bình thản, không thèm để ý đến Đàm Vũ Trạch.

Nhưng Đàm Vũ Trạch lại tiếp tục nói: “Chỉ có cậu chủ nhà họ Đàm như tao mới xứng với cô chủ nhà họ Tô thôi.”

Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn cắn chặt răng, ánh mắt đã tối lại.

“A đúng rồi!: Đàm Vũ Trạch lại nói, “Hôm trước tao đã bảo bố mẹ đề nghị liên hôn với nhà họ Tô rồi. Bố mẹ tao chắc sắp gặp chú của Tô Thấm Di để bàn chuyện liên hôn đấy. Haha…”

Đàm Vũ Trạch cười ha hả rồi tiếp tục lảm nhảm: “Chắc sau khi lên đại học tao và Tô Thấm Di sẽ kết hôn. Còn mày? Ha… một kẻ như mày nhất định sẽ chẳng có ai thèm để ý, nên chắc đến lúc đó vẫn độc thân nhỉ. Tao sẽ mời mày làm phù rể nhé, được không?”

Nói đến đây, Đàm Vũ Trạch lại không nhịn được mà đắc ý cười.

Tạ Hoằng Văn lại từ từ đứng dậy, sau đó đạp mạnh một cái vào ngực Đàm Vũ Trạch.

Đàm Vũ Trạch bị đạp ngã xuống ao, Tạ Hoằng Văn ngay lập tức nhảy xuống theo rồi đấm mạnh vào mặt Đàm Vũ Trạch một cái, sau đó túm chặt lấy tóc anh ta mà dúi xuống nước.

Đàm Vũ Trạch vì thế mà không ngoi đầu lên được. Anh ta nằm úp mặt dưới nước mà vùng vẫy, sau đó lại không ngừng khua khoắng tay chân mà đấm đá Tạ Hoằng Văn.

Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn không buông tay mà vẫn giữ chặt Đàm Vũ Trạch, không cho anh ta ngẩng đầu khỏi nước.

Ánh mắt anh lúc này lạnh lẽo đến đáng sợ, không hề có một tia sáng mà chỉ có sự u ám, hận thù.

Nhưng lúc này, anh lại chợt phát hiện trên bầu trời có một làn khói. Ngay sau đó, lại có tiếng người hô to: “Cháy rồi! Nhà nghỉ cháy rồi!”

Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn chợt nhớ ra điều gì đó, thế là liền thả Đàm Vũ Trạch ra rồi chạy một mạch về phía nhà nghỉ.

Đàm Vũ Trạch đã gần ngất lịm dưới nước, bây giờ không bị Tạ Hoằng Văn giữ thì liền ngoi đầu dậy, vừa thở hồng hộc vừa ho sặc sụa.

Sau đó, anh ta lại lớn tiếng chửi rủa: “Mẹ kiếp thằng khốn! Mày chạy đi đâu rồi? Thứ hèn hạ, có giỏi thì quay lại đây xem nào!”

Vừa chửi dứt lời, Đàm Vũ Trạch mới chú ý đến làn khói dày đặc trên bầu trời. Thêm vào đó, tiếng mọi người hò hét “nhà nghỉ cháy” cũng khiến anh ta biết chuyện gì đang xảy ra.

Thế là anh ta nhanh chóng lên bờ, sau đó chạy về phía nhà nghỉ xem xét tình hình.

Trong lúc đó, Hứa Nhan Du và mấy người bạn đi hái hoa quả đã nhìn thấy làn khói nghi ngút trên bầu trời.

Hứa Nhan Du cảm thấy không ổn nên liền đi về hướng phát ra làn khói. Mấy người bạn cũng đi theo thì chẳng bao lâu sau, họ đã thấy nhà nghỉ đang bốc cháy.

Xung quanh có nhiều người dùng bình chữa cháy hoặc dùng nước dập lửa, nhưng lửa vẫn cứ bùng lên mạnh mẽ. Hứa Nhan Du nhanh chóng đi đến chỗ một người bạn rồi hỏi: “Trong nhà nghỉ không có ai bị mắc kẹt chứ?”



Người bạn đó liền trả lời: “Còn Tô Tấn Bằng đó!”

Nghe thấy thế, Hứa Nhan Du mới nhớ ra Tô Tấn Bằng không tham gia hoạt động mà vẫn ở trong phòng nghỉ. Cô không khỏi lo lắng, liền hỏi người bạn kia: “Mọi người đã gọi cứu hỏa chưa?”

“Gọi rồi, nhưng không biết bao giờ mới đến nữa.”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì càng thêm lo lắng. Đúng lúc này, Đàm Vũ Trạch ở cách đó không xa đã chạy tới, tiến đến bên cạnh cô rồi nói với giọng điệu an ủi: “Đừng lo, tôi vừa xem xét tình hình rồi, anh của cậu chắc sẽ không sao đâu.”

Hứa Nhan Du dù ghét Đàm Vũ Trạch, nhưng thấy anh ta động viên mình thì cô cũng gật đầu một cái. Mấy bạn học khác lúc này cũng đi đến, an ủi Hứa Nhan Du rằng Tô Tấn Bằng sẽ không sao.

Nhưng Hứa Nhan Du vẫn lo lắng, cháy lớn như thế này thì làm sao một người yếu ớt như Tô Tấn Bằng có thể chịu nổi chứ.

Đàm Vũ Trạch cũng đoán ra nỗi lo của Hứa Nhan Du, thế là anh ta liền tiếp tục an ủi: “Không cần quá lo lắng đâu, có người vào cứu anh của cậu rồi.”

Nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên của Hứa Nhan Du là vui mừng. Nhưng sau đó, cô lại cảm thấy không đúng. Nhân viên cứu hỏa còn chưa đến, ai lại dám lao vào đám cháy lớn như vậy để cứu Tô Tấn Bằng chứ?

Hứa Nhan Du liền hỏi Đàm vũ Trạch: “Ai đi cứu anh trai tôi?”

Đàm Vũ Trạch nhận được câu hỏi này thì đơ người trong giây lát, sau đó né tránh ánh mắt của Hứa Nhan Du mà nói dối: “Tôi không biết.”

Nhưng ngay sau đó, một bạn nam lại lên tiếng: “Là Tạ Hoằng Văn đó! Vừa nãy cậu ấy chạy đến hỏi quản lý nhà nghỉ là Tô Tấn Bằng đã rời khỏi nhà nghỉ chưa. Quản lý bảo Tô Tấn Bằng vẫn còn ở trong đó, thế là Tạ Hoằng Văn liền lao vào đám cháy luôn.”

Nghe đến đây, Hứa Nhan Du sững sờ, cơ thể đột nhiên run lên, trái tim giống như bị một bàn tay mạnh mẽ bóp nghẹt.

Sau đó cô nhìn về phía nhà nghỉ đang bốc cháy ngùn ngụt, hai chân cũng không tự chủ được mà chạy về phía đám cháy.

Đàm Vũ Trạch liền nhanh chóng chạy theo rồi giữ cô lại, quát lớn: “Cậu điên à? Tự nhiên chạy về phía đám cháy làm gì?”

Đúng.

Đúng là điên rồi!

Đám cháy lớn thế này… Tạ Hoằng Văn điên hay sao mà lại xông vào chứ?

Mấy người bạn lúc này cũng chạy tới, ngăn cản Hứa Nhan Du: “Đám cháy lớn lắm, rất nguy hiểm. Anh trai cậu sẽ không sao đâu, cậu đừng có vào.”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía từng người từng người một. “Tôi không vào được, nhưng Tạ Hoằng Văn thì có thể?”

Mấy người bạn nghe vậy thì thoáng chốc nghẹn họng.

Đàm Vũ Trạch lại nói: “Đương nhiên. Cậu là cô chủ nhà họ Tô, còn cái thằng Tạ Hoằng có giá trị gì chứ? Cái mạng nó chẳng đáng giá một đồng, bây giờ lao vào cứu người lại được tiếng thơm, đúng là hời cho nó...”

“Câm mồm!” Hứa Nhan Du không khống chế được mà tát mạnh một cái vào mặt Đàm Vũ Trạch rồi hét lên: “Thứ không có đạo đức! Mày có còn là người không mà thốt ra được câu đó?”