Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Vật Phản Diện Cố Chấp Trong Truyện Hồi Hộp Đều Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 10.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong xe đóng kín, tâm trạng của Diệp Dương Minh rất tốt, tùy ý châm cho mình một điếu thuốc.

Trong xe ngập tràn mùi khói thuốc, khiến bầu không khí trở nên đυ.c ngầu, cũng khiến Đỗ Lâm cảm thấy không thoải mái, nhưng quản gia vừa nghĩ tới nhược điểm của mình đang nằm trong tay người này, chỉ có thể mím chặt bờ môi, không nói một lời.

Gõ gõ tàn thuốc, Diệp Dương Minh nhìn ra cố gắng chịu đựng của Đỗ Lâm, dường như cảm thấy rất thú vị, cố ý đưa điếu thuốc lại gần Đỗ Lâm, giống như muốn điếu thuốc mang theo tia lửa đốt cháy vành tai của anh.

Giọng điệu nói chuyện thoạt nghe vô cùng ác liệt.

“Đã đồng ý ở bên tôi rồi, sao không thể nhịn chút xíu mùi thuốc này?”

Đỗ Lâm nhíu mày, rủ hàng mi xuống.

Diệp Dương Minh giật giật khóe miệng, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng rất khó chịu, lại nói ra mấy lời hạ lưu khiến người ta không thoải mái.

“Còn nhíu mày với tôi nữa, còn trưng ra dáng vẻ mất hứng nữa... cẩn thận tôi nhét thuốc lá vào miệng anh, hoặc là nhét ở nơi khác, cho anh trải nghiệm một chút?”

Xe đột ngột dừng lại ——

Đến đại học Giang Châu rồi.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

“Bíp ——” một tiếng, ngón tay đặt trên tay lái không cẩn thận đυ.ng vào nút còi, lúc này ngón tay thon dài xinh đẹp của Đỗ Lâm đang siết chặt lấy tay lái, các đốt ngón tay đều bị anh siết đến trắng bệch.

Diệp Dương Minh nhìn thấy anh như vậy thì hơi sững sờ, trong lòng chợt thoáng hiện cảm xúc hối hận... cũng bắt đầu ngẫm lại, có phải lời mình vừa nói thật sự rất quá đáng?

“... Xuống xe.” Đỗ Lâm thở hắt ra một hơi, đè nén cảm xúc dưới đáy lòng, nói ra.

Diệp Dương Minh hơi bực bội nắm tóc.

Cậu ta vốn muốn trả đũa, nhưng lại nhìn thấy thanh niên tóc đen đang cắn chặt bờ môi, khi cắn đến sắp chảy máu rồi, cuối cùng cậu ta mới khẽ mấp máy môi.

“Ừm.”

Thăm thẳm nhìn Đỗ Lâm một cái, Diệp Dương Minh xuống xe, im lặng chống tay lên cửa xe bên Đỗ Lâm.

Đỗ Lâm lại nhíu mày hỏi: “Còn có chuyện gì, cậu chủ Diệp.”

Diệp Dương Minh nhìn anh thật lâu, nở nụ cười tự giễu.

—— Nếu như người ngồi bên cạnh anh... là lão già kia, chắc chắn anh sẽ không dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với hắn ta.

—— E rằng sớm đã hấp tấp cầu xin tha thứ rồi.

Qua một lúc lâu mới dùng ngón tay khẽ chọc vào cổ Đỗ Lâm.

“Nơi này... khăn quàng cổ không quấn cẩn thận, để lộ dấu vết rồi.”

Vậy mà giờ phút này, giọng điệu luôn kiêu căng khó thuần... lại mang theo chút ấm ức thầm kín.

“Chẳng phải anh không muốn bị lão già kia nhìn thấy sao?”

“... Vậy chỉ để tôi nhìn thấy là được.”

Đỗ Lâm: “...”

Anh cúi đầu nhìn, vậy mới phát hiện vừa rồi khi chuyển tay lái cử động quá mạnh, khăn quàng cổ vốn được quấn kín kẽ không cẩn thận chệch đi, lộ ra làn da trắng nõn rung động lòng người.

Sắc mặt Đỗ Lâm hơi khó coi, cẩn thận quấn lại khăn quàng, che kín phần cổ lộ ra, sau đó không để ý đến cậu ta nữa, khởi động xe rời đi.

Chỉ để lại một mình Diệp Dương Minh hút thuốc ở nơi đó.

Mà chữ bằng máu trên giấy da người lại khiến Đỗ Lâm không nhịn được tê đại da đầu.

[Ting —— Kiểm tra đo lường —— Kiểm tra đo lường ——]

[Diệp Dương Minh: độ thiện cảm: 50% —— giá trị hắc hóa: 10% ——]

[Giấy da người: Độ thiện cảm của nhân vật thụ chính lại tăng lên rồi, ký chủ, cậu có lời gì muốn nói không?]

[Đỗ Lâm mặt không cảm xúc: ...Quên đi tình yêu.]

Anh đã không còn ý định quan tâm đến tình cảm giữa nhân vật công chính và nhân vật thụ chính nữa rồi, dù sao, anh chỉ cần tập trung đóng vai nhân vật quản gia yêu sâu sắc nhân vật công chính là được rồi.

Mà đúng lúc này, chóp mũi Đỗ Lâm hơi nhúc nhích, có chút khó chịu, sao trong xe vẫn còn... mùi khói.

Đỗ Lâm ngẩng đầu lên, lúc này mới nghĩ tới cái gì.

Rõ ràng anh đã mở cửa sổ xe ra, gió ngoài cửa sổ thổi qua, nhưng cũng không thổi tan được không khí đυ.c ngầu do chó săn nhỏ Diệp Dương Minh hút thuốc để lại...

Trái lại khiến ngọn lửa rải rác ở bên kia bờ sông in sâu vào trong mắt anh.

Vốn chỉ là một vài ánh lửa nhỏ bập bùng, nhưng ngay sau đó, sau khi tiếp xúc với không khí và đồ dễ cháy, nó đã lan thành ngọn lửa lớn mang màu sắc yêu dị đầy nguy hiểm.

Đỗ Lâm dừng xe lại.

Đồng tử của anh co rụt lại: “Đây là...”

Phương hướng ngọn lửa đang cháy hừng hực kia, chính là cô nhi viện Giang Châu.

—— Nội dung cốt truyện... lại bị đẩy nhanh?
« Chương TrướcChương Tiếp »