Chương 14.2

—— Đây là...?

Anh đột nhiên nhớ ra vừa rồi khi ở cô nhi viện, tàn thuốc lá từ giữa ngón tay Diệp Chi Phong rơi xuống.

—— Kẻ xấu này... không cảm thấy đau sao?

Một cảm giác ớn lạnh dần dần xông vào tận óc Đỗ Lâm.

Nước ấm cọ rửa vết bỏng, vậy mà Diệp Tú Ninh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trên mặt không có chút biểu cảm khó chịu nào.

Thoải mái dễ chịu giống như con mèo được vuốt ve.

Mà ngay khi Đỗ Lâm rủ mắt xuống nhìn chăm chú vết thương trên tay Diệp Tú Ninh, anh cũng không biết, bởi vì động tác của mình mà vết đỏ nơi xương quai xanh do nhân vật thụ chính Diệp Dương Minh cắn đã lộ ra...

Diệp Tú Ninh nhìn chằm chằm vết đỏ kia, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Cậu ta nhanh chóng đảo đôi mắt đen trắng rõ ràng của mình, hệt như một loài sinh vật bò sát nào đó.

—— Đây là ai... để lại trên người anh Đỗ Lâm?

Mà đúng lúc này, ngoài hành lang truyền đến âm thanh mất kiên nhẫn.

Tiếng bước chân từ xa lại gần.

“Hừ hừ, đừng làm phiền tôi... quản gia Đỗ, mẹ nó anh ta đâu rồi? Tôi có việc tìm anh ta.”

Khi Đỗ Lâm còn chưa lấy lại tinh thần, cửa phòng tắm bị mở ra.

Diệp Dương Minh mím môi, trong tay còn cầm một bó hoa.

Chó săn nhỏ Diệp Dương Minh lúc trước bị Đỗ Lâm ném xuống xe xoắn xuýt nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, cuối cùng giống như đã thông suốt điều gì, dự định nói rõ tình cảm khó xử của mình với Đỗ Lâm.

Nhưng mà, khi nhìn thấy phòng tắm mịt mù hơi nước, Diệp Dương Minh theo bản năng nheo mắt lại.

Đập vào tầm mắt là vẻ ngoài với chiếc áo sơ mi hơi ẩm ướt của quản gia thanh niên, yết hầu của Diệp Dương Minh khẽ lăn... trong đầu xuất hiện một đống hình ảnh sắc tình.

—— Đệt, tên này giữa ban ngày ban mặt... tắm rửa gì chứ, sao áo sơ mi cũng mặc lỏng toẹt thế kia.

—— Mẹ nó đây là đang cố gắng quyến rũ người khác à.

Mà khi nhìn thấy đứa bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ được Đỗ Lâm gội đầu giúp, biểu cảm trên mặt Diệp Dương Minh bỗng nhiên thay đổi.

“Mẹ nó đây là đứa nhỏ nhà ai?” Diệp Dương Minh sầm mặt hỏi.

Cậu ta nhìn chằm chằm ngón tay đang gội đầu cho người khác của Đỗ Lâm, trong giọng nói còn mang theo mấy phần ghen tuông.

Thật sự không ngờ, tên này có thể đối xử dịu dàng như vậy với một người khác ngoài lão già kia.

Đỗ Lâm thản nhiên nhìn cậu ta, nói: “Là đứa bé hôm nay tiên sinh mới nhận nuôi từ trong cô nhi viện.”

—— Cái gì?

—— Lão già kia nhận nuôi con?

—— Đang yên đang lành... sao lão già kia đột nhiên nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa bé?

Diệp Dương Minh nheo mắt, giống như nghĩ tới điều gì, ném hoa trong tay xuống đất.

Cánh hoa tỏa hương thơm rơi lả tả trên mặt đất, thoạt nhìn động tác vô cùng thô lỗ.

Diệp Dương Minh nhìn chằm chằm Đỗ Lâm, sắc mặt âm trầm, giọng điệu không tốt: “Hừ, lão già kia tiện tay nhận nuôi một con thú cưng, sao lại rơi vào tay anh rồi?”

Cũng không biết nghĩ tới cái gì, ngũ quan trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Dương Minh hơi vặn vẹo trong chớp mắt.

—— Chẳng lẽ lão già kia... muốn dùng đứa bé này để trói chặt người này?

—— Mẹ nó hắn ta đúng là mưu đồ hiểm ác.

—— Còn chưa kết hôn đâu, độc thân nhiều năm hệt như một tên biếи ŧɦái chết bầm không có năng lực, vậy mà muốn dùng một đứa nhỏ trói buộc người khác?

Cậu ta bước lên trước mấy bước, trước khi Đỗ Lâm còn chưa kịp phản ứng, đã thô bạo tóm lấy cổ áo đứa bé.

Ném sang một bên, hung hăng đạp một cái, giống như giày xéo một con chó hoang bên đường.

“Mẹ nó ai cho anh chăm sóc đứa bé này!”

“Không thể dành nhiều quan tâm cho tôi hơn sao?”

[Ting —— Kiểm tra đo lường —— Kiểm tra đo lường ——]

[Nhân vật thụ chính cho săn nhỏ Diệp Dương Minh: độ thiện cảm: 50% —— giá trị hắc hóa: 50% ——]

Giấy da người thấy cảnh này: ...

Đỗ Lâm thấy cảnh này: ...

[Giấy da người: Nhân vật thụ chính, nguy rồi!]

[Đỗ Lâm: ...Quả nhiên là vậy.]

Khi có được nội dung cốt truyện ban đầu lấy được từ giấy da người, Đỗ Lâm đã cảm thấy kỳ lạ.