Chương 1: Xuyên thư

[Đợi lâu như vậy, cuối cùng nhân vật phản diện cũng chết! Đại đại viết hay lắm! Tặng một quả địa lôi, bày tỏ tình yêu dạt dào đối với ngài như nước sông chảy mãi không ngừng, như Hoàng Hà tràn lan không ngớt ~]

Hứa Phong thả một quả địa lôi ở khu bình luận, sau khi để lại câu bình này liền đi làm.

Lúc hắn tan tầm về nhà, như thường lệ mở bình luận của sách "Vô Cực tiên sư" ra, lại phát hiện bình luận của mình ở trên cùng, nhóm độc giả xây một cái lầu thật cao, ý kiến lẫn lộn.

1L: [Lz (lâu chủ) đúng là chính phái, ha hả. A Lâm cả đời cầu mà không được đã rất đáng thương, chết còn không an bình. Ôm y đi.]

2L: [Đọc truyện thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì:)]

3L: [Lầu 1, chẳng lẽ Mộ Lâm không đáng chết à? Đừng nói với tôi số y khổ, sao mà khổ bằng nhân vật chính được? Có bộ bài tốt lại đánh hỏng bét (ý chỉ có hoàn cảnh tốt), hại người vô số, chìm trong trụy lạc, y chết đáng lắm!]

4L: [Tôi thương y được chưa? Ngại thật, tôi cứ coi y là bạch nguyệt quang (người tốt nhất, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác) đó, giỏi thì cắn đi.]

5L: [Giải tán, CP đã chết!]

6L: [Người đáng giận tất có chỗ đáng thương, sảng văn của đại đại Que Cay, nhân vật phản diện luôn khiến người ta vừa yêu vừa hận, cuối cùng đều chết không thể nghi ngờ, phong cách quen thuộc.]

7L: [Mọi người bình tĩnh! Là một độc giả mới thuộc Phật hệ (Phật hệ: chỉ người hiền lành), hy vọng mọi người đừng cãi nhau, đọc một đoạn kinh siêu hồn cho Mộ Lâm đi ~]

...

Bình luận thành lầu cũng không hiếm thấy, nhưng xây trên đầu Hứa Phong, đây là lần đầu tiên.

Thật ra chuyện này không thể trách độc giả được, muốn trách thì phải trách tác giả "Một Que Cay", nhịp truyện ổn, xây dựng hình tượng nhân vật cũng khắc sâu vào lòng độc giả, nói tóm lại, cực kỳ ấn tượng.

Ví dụ như sảng văn tiên hiệp "Vô cực tiên sư" này. Kỳ thật cốt truyện khá truyền thống, dùng một câu để miêu tả, đây là quá trình thăng cấp của nhân vật chính Hoắc Lĩnh từ một kẻ ai cũng bắt nạt được, đạt được bàn tay vàng, nắm được trái tim người đẹp, vạch trần chân tướng đánh bại đại boss, cuối cùng trở thành truyền thuyết về một đời tông sư. Câu chuyện này tập hợp đủ loại khó khăn, "Gia phá nhân vong", "Sát phụ chi cừu", "Trụy nhai kỳ ngộ", "Vả mặt nghịch tập", "Thiên hạ vô địch", máu chó một chậu tạt nối tiếp một chậu, có thể nói là không quá sáng tạo.

(Gia phá nhân vong: Nhà tan cửa nát; Sát phụ chi cừu: Mối thù gϊếŧ cha; Trụy nhai kỳ ngộ: Rơi xuống vực rồi có cuộc gặp gỡ kỳ lạ)

Nhưng nó hay.

Cốt truyện tô sảng, nhân vật chăm chỉ ---- trong quá trình Hoắc Lĩnh từ đáy vực leo tới đỉnh cao cuộc đời, độc giả cũng giống như đi lên con đường nghịch tập cưới vợ bạch phú mĩ trở thành CEO, vì thế nhân vật chính thu được một đống fan chân thành.

Tình yêu hoàn mỹ, rõ ràng không ngựa đực --- không có hậu cung, chỉ một tình yêu. Nữ chính Thích Một Nguyệt cũng không phải làm nền, nàng xinh đẹp lại thông tuệ, không quái đản không làm màu, là thầy tốt bạn hiền, là tri tâm tri kỷ của nhân vật chính.

Ngay cả đại boss --- khụ khụ, chính là vị bị tác giả viết chết khiến cho tháp mọc lên ở khu bình luận đó, cũng có một đám "fan tà giáo". Bọn họ không chút kiêng nể phá CP, gây sự, PR, khiến "Vô Cực tiên sư" trở nên nổi tiếng!

"Bốp bốp bốp." Hứa Phong nhịn không được vỗ tay cho Một Que Cay, đây chính là đạo lý càng đè nén càng hot.

"Một Que Cay" không hổ danh là đại thần lâu đời của trang văn học X, nhiều năm trước giới tính không rõ lấy văn lập nghiệp, thu được một đống fan tiểu học trung học, viết không ít sách, cũng được chuyển thể thành phim ảnh. Đầu năm nay, đại đại Que Cay kết thúc kỳ hạn với trang văn học X, được trang văn học Lục JJ trả lương cao, viết thể loại nam tần ở Lục JJ, "Vô Cực tiên sư" chính là tác phẩm dài kỳ đó.

Nhìn thấy chữ "Chương cuối" trong mục lục, Hứa Phong buồn rầu không nỡ --- tác phẩm đã theo dõi được nửa năm, đã kết thúc rồi.

Hoắc Lĩnh trả thù thành công, thắng lợi trong cả sự nghiệp lẫn tình yêu. Nhân vật phản diện làm vô số chuyện ác bị nhân vật chính một kiếm xuyên tim, trước khi chết nói với nữ chính một câu "Chung quy ta không muốn làm tổn thương nàng" khiến vô số fan tà giáo lệ rơi lã chã.

15L: [Tôi cảm thấy, thật ra Mộ Lâm không yêu Thích Mộc Nguyệt. Y thiếu thốn tình cảm. Trong thế giới của y, hảo cảm thời niên thiếu tựa như một đóa hoa yếu ớt lại đáng quý. Y cẩn thận che chở nó, lại bị Hoắc Lĩnh từ trên trời rơi xuống cướp đi. Y khát vọng được cha mình khen ngợi, khát vọng tình hữu nghị giữa bạn bè cùng trang lứa, thứ y muốn từ trước tới giờ rất đơn giản, đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi. Người quá cố chấp chung quy sẽ tự mình diệt mình, kết cuộc Mộ Lâm chết dưới kiếm Vô Cực, y rốt cuộc hiểu được không thể cưỡng cầu, y rốt cuộc lựa chọn buông tay, tan thành tro bụi... Có lẽ là kết cục tốt nhất của y."

16L: "Mặc kệ tôi thích Mộ Lâm, có chết cũng thích!"

Phía trên, là reply mới nhất.

"..." Hứa Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy hiện tại đám trẻ có chút kỳ quái --- thứ lỗi cho hắn không thể hiểu nổi, tính cách Mộ Lâm cố chấp điên cuồng, sau khi hắc hóa trở thành một kẻ bệnh kiều, gϊếŧ người như ngóe mất đi lương tri, tay dính đầy máu. Nếu Mộ Lâm đáng thương, vậy những người bị y gϊếŧ thì sao? Những người đó cũng có gia đình, cũng vô tội, chỉ bởi Mộ Lâm nhập ma mà chết thảm, vận mệnh từng đối xử công bằng với họ sao?

Hứa Phong một bên thầm nhủ: "Chỉ là một cuốn tiểu thuyết, không cần quá chú tâm!", một bên trả lời: [Dù sao thì tôi vẫn cho rằng ác giả ác báo, trừng phạt đúng tội. Hì hì, bỏ qua ~]

Hắn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nghề nghiệp là thầy giáo cấp hai, hiểu rõ đối phó với thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì như thế nào.

Quả nhiên, vị xưng là fan của Mộ Lâm bị chọc giận: "Bỏ cái em gái mi! LZSB (chủ lầu ngu ngốc), Lâm của ta sẽ dạy mi làm người!]

Hứa Phong cười khúc khích, thầm nghĩ, là trẻ con chưa lớn thật.

Tắt app tiểu thuyết đi, Hứa Phong trở về thế giới thật.

Trong cuộc sống thật, hắn là thầy giáo độc thân mới 24 tuổi, trong nhà không có ai cũng không có tài sản gì, chỉ có một con husky được hắn nhặt về làm bạn.

"Thiên Lang!" Hứa Phong gọi chó nhà mình. Nghe vậy, husky chạy tới như một cơn gió, hưng phấn bổ nhào lên người Hứa Phong. Hứa Phong cực kỳ tốn sức mới có thể đẩy được cái đầu xù lông ra xa một chút, đối diện với đôi mắt chó vô tội, có quầng mắt màu đen, vẻ mặt cực kỳ ngốc nghếch.

"Ăn đi." Hứa Phong một tay xoa đầu chó, một tay chỉ bát cơm, "Mày từ chỗ nào chạy tới vậy. Đồ tham ăn."

Thiên Lang thổi phì phò ăn đồ ăn: "Gâu!"

Hứa Phong khá có duyên với động vật, động vật nhỏ nhìn hắn sẽ tỏ vẻ thân cận. Thiên Lang được hắn nhặt vào một tối nọ, lúc nhặt được, nó không có chủ nhân, lại quấn lấy Hứa Phong không rời, Hứa Phong đành phải đưa người ta về nhà hầu hạ, từ đó đã nuôi được hai năm.

Xoa lông chó, chuẩn bị giáo án ngày hôm sau, Hứa Phong lên giường đi ngủ, rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Đêm khuya.

Bình thường Hứa Phong rất ít mơ, hôm nay lại khác, hình như hắn rơi vào một giấc mơ kỳ quái.

"Nóng... Nóng quá..."

Đầu Hứa Phong hỗn loạn, thân thể khô nóng, giống như hắn ở gần lửa, như đang bị nướng.

"Thiên Lang... Thiên Lang! Đi xuống đi, đừng nằm vào lòng tao..." Hứa Phong vô thức rêи ɾỉ.

Lúc trước đã có lần Thiên Lang nhân lúc Hứa Phong ngủ nhảy lên giường, đầu đặt lên ngực hắn ngủ say, nửa đêm khiến Hứa Phong thức dậy vì nóng.

Nhưng lần này Thiên Lang không nghe lời, hơi nóng từ bốn phương tám hướng không ngừng xông đến, khiến Hứa Phong khó thở.

Hắn miễn cưỡng mở mắt, bỗng nhiên trời đất ngả nghiêng!

"..." Hứa Phong phát hiện tứ chi mình không thể cử động, toàn thân hắn bị buộc lên một cây gậy, đang tiến hành chuyển động rất nhanh, không ngừng quay cuồng. Ánh mắt thoáng nhìn xuống dưới, cả người Hứa Phong giật bắn ---- phía dưới hắn có một đống lửa bốc khói mù mịt, ngọn lửa ngày càng bùng lên cao, chuẩn bị chạm đến người hắn!

Chỉ trong một giây, Hứa Phong liền hiểu rõ tình cảnh của mình ---- hắn bị trói trên một nhánh cây, không ngừng quay tròn, giống như một con lợn sữa bị nướng!

"A a a a fuck!" Hứa Phong liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, giấc mơ này kinh dị thế!

"Ngao ngao ngao ngao ~" Thanh âm phát ra trong cổ họng không phải tiếng người, mà là tiếng rên suy yếu.

"... Ngao?!" (Vờ lờ?)

"Ngao ngao ngao ngao?" (Tình huống gì đây??)

"Ngao ngao! Ngao ngao!" (Thiên Lang!)

"Ồn muốn chết! Câm miệng!!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn, cùng lúc đó, đầu Hứa Phong bị gõ thật mạnh.

Cái gõ này cực kỳ đau, đầu Hứa Phong như muốn nát ra. Ngay lập tức trong miệng hắn tanh ngọt, trước mắt hết trắng lại đen, tai kêu ong ong.

Trong nháy mắt, Hứa Phong gần như nghĩ mình sắp khiếm thính khiếm thị đến nơi rồi.

"Lúc nãy chạy trốn không phải nó đã ngã xuống đất sao? Không ngờ lại không chết." Một thanh âm nói.

"Mau gϊếŧ đi, trước cắt tiết nhóm lửa đốt lông. Cẩn thận nó kêu to khiến người chú ý tới." Người thứ hai phụ họa.

"Xì," Người thứ ba khinh thường nói, "Sợ cái gì? Có vị trên đỉnh kia che chở, gϊếŧ một con linh hồ thì tính là cái gì." Gã vừa nói, vừa cho thêm củi, khói bay mịt mù, bốc lên không trung, "Huynh đệ chúng ta đang ở kỳ quá độ, cần ăn đồ bổ tí chứ. Mấy tháng sau, còn cần phiền toái như vậy sao?"

"..." Hứa Phong đầu hoa mắt choáng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, phát hiện mình không hiểu họ nói gì.

Thân thể hắn vẫn bị đặt trên củi, hắn có thể cảm nhận rõ mình đang dần mất nước, yết hầu giống như bị xé rách, ngay cả thanh âm ngao ô kỳ quái cũng không thể phát ra.

Hứa Phong đau đầu muốn chết, lại không có chút sức lực phản kháng nào --- rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!

Chẳng lẽ ở trong mơ, hắn biến thành động vật? Bị người ta đặt lên lửa nướng?

...

Khối màu sắc sặc sỡ trước mắt dần biến mất, rốt cuộc Hứa Phong cũng có thể nhìn rõ "người" vây quanh hắn.

Không, có lẽ bọn họ không phải "người". Bọn họ có đặc điểm của con người, nhưng nhìn qua lại giống ác quỷ trong phim kinh dị.

Làn da xanh xám, mắt trố, đồng tử đen sì, môi nứt nẻ, lộ ra hai chiếc răng nanh của dã thú, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

Một khắc đó, đại não Hứa Phong trống rỗng, kinh hoàng quá độ khiến hắn hoàn toàn ngây người, thậm chí quên cả giãy dụa.

"Ai ở đó?" Bỗng nhiên, một thanh âm trẻ tuổi vang lên cách đó không xa vang lên.

"Người nào?!"

"Sư huynh, là bán ma!"

Có người nhanh chóng bước đến, bước chân đi trên mặt đất phủ đầy lá rụng tạo ra âm thanh sàn sạt dồn dập. Hứa Phong như nghe thấy tiếng gầm nhẹ vừa phẫn nọ vừa kinh hoàng ở gần mình, mấy con bán ma trốn trong hỗn loạn, que củi buộc chặt Hứa Phong rơi xuống mặt đất.

"Bịch----"

Vài đường sáng nổ tung trước mắt hắn, lưỡi dao bạc sắc bén vẽ một độ cung sắc bén trong không trung, tiếng gió, tiếng đao kiếm, tiếng kêu gào xen kẽ nhau, nhưng rất nhanh, tất cả trở nên yên tĩnh.

Hứa Phong ngã trên lá, thân thể nghiêng sang một bên, thứ đầu tiên hắn thấy là một cặp móng vuốt đầy lông màu vỏ quýt.

"..."

Tiếp theo, hắn ngẩng đầu, liền thấy một đôi giày đen tinh xảo, từng bước từng bước... đi tới phía hắn.

Thiếu niên kia cong lưng, vươn tay ra, dùng tay ôm lấy Hứa Phong, vỗ bụi trên người hắn.

Từ góc độ của Hứa Phong, hắn có thể nhìn thấy cằm của thiếu nên kia, làn da trắng nõn gần như trong suốt, đường cong gọn gàng mạnh mẽ, có thể thấy rõ gân xanh trên cổ, cùng với hầu kết nổi lên.

Trong tay y là một thanh trường kiếm, thân kiếm oánh bạch, linh quang lưu chuyển. Mũi kiếm nâng lên, chỉ về phía bán ma cách đó không xa!

"Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng." Thiếu niên lạnh lùng nói, "Cút."

"Nhưng sư huynh..." Thiếu niên thấp hơn bên cạnh muốn nói gì đó, lại bị thiếu niên này giơ tay ngăn lại.

Cách đó không xa, mặt đất nhuốm đầy máu đen. Bán ma bị chém đứt tay chân, ngổn ngang nằm trên mặt đất. Thấy thiếu niên không có ý đuổi tận gϊếŧ tuyệt, quanh thân bọn họ xuất hiện làn sương màu đen, một con bán ma nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi là ranh con nhà ai! Có gan thì xưng tên đi!"

Lỗ tai Hứa Phong động đậy.

"Nhớ cho kỹ." Thiếu niên thu kiếm, nụ cười có chút quỷ dị: "Vô Cực kiếm tông, Thanh Long phong ------ Hoắc Lĩnh."

- ----------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lúc này, Thanh Long phong, Hoắc Lĩnh đang luyện kiếm đột nhiên ngứa mũi: "Hắt xì -----"