Chương 47: Chư Tử Đoạt Đích

Lâm Lang đi đến bên người Hạ Hầu Vân, thấp giọng hỏi: “Lão tổ hắn...”

Hạ Hầu Vân chậm rãi lắc đầu: “Thất bại...”

Mặc dù Hạ Hầu lão tổ phân phó là cần phong tỏa tin tức, nhưng mà bất kể là trong lòng nàng hay lão tổ kỳ thật đều biết rõ.

Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra!

Tin tức về việc Hạ Hầu lão tổ đột phá cảnh giới thất bại, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài.

Mà Lâm Lang chính là đệ tử họ ngoại có thiên phú mạnh nhất của Hạ Hầu nhất tộc, cũng quen biết với Hạ Hầu Vân, đương nhiên cũng không cần phải giấu diếm hắn.

Mà Lâm Lang nghe được Hạ Hầu lão tổ đột phá cảnh giới thất bại, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Nhưng mà trong lòng hắn, lại âm thầm thở dài một hơi.

Mặc dù nói Hạ Hầu lão tổ thất bại, sẽ khiến cho Hạ Hầu nhất tộc rơi vào vực sâu.

Thậm chí Lâm Lang đều sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhưng lại có thể để cho chênh lệch giữa Lâm Lang và Hạ Hầu Vân thu hẹp!

Dù cho... Việc này sẽ khiến cho Hạ Hầu Vân chịu uất ức.

Hạ Hầu Vân lại thấp giọng nói: "Mấy ngày nay, gia tộc sẽ bán sản nghiệp thành tiền, chuẩn bị rời đi đế đô, trở lại Thiên Châu.

Lâm sư huynh, ngươi cũng chuẩn bị một chút đi."

Lâm Lang nghe vậy, trong lòng lại vui mừng.

Mặc dù hắn cũng không muốn từ bỏ môi trường ưu việt của đế đô này, nhưng mà đại nhân vật của đế đô thật sự là quá nhiều.

Rất nhiều nhất lưu thế lực đều truyền thừa vô số năm ở đế đô.

Ngược lại, Hạ Hầu nhất tộc thật không tính là gì.

Mặc dù Lâm Lang cực kì tự tin vào thiên phú của mình, nhưng mà xuất thân của hắn nghèo khó, chỉ là một tên đệ tử họ ngoại.

Mặc dù trong lòng cực kì ái mộ Hạ Hầu Vân, nhưng lại không dám tùy tiện nói ra.

Trong mắt người tình biến thành Tây Thi.

Ở trong mắt Lâm Lang, Hạ Hầu Vân chính là nữ tử đẹp nhất toàn bộ thiên hạ!

Cho nên Lâm Lang vẫn luôn lo lắng liệu có quyền quý nào coi trọng Hạ Hầu Vân hay không?

Đặc biệt là ngày đó ở Vạn Tượng lâu, ánh mắt của vị Thần Hầu Thế tử kia nhìn Hạ Hầu Vân.

Khiến cho Lâm Lang rất khó chịu...



Bất quá nếu như Hạ Hầu nhất tộc rời đi đế đô, về tới Thiên Châu cằn cỗi.

Lâm Lang cũng sẽ không lo lắng lại có quyền quý nào có tâm tư rình mò Hạ Hầu Vân.

Nhìn qua thiếu nữ ở bên người, trong lòng Lâm Lang sinh ra một cỗ tính chiếm hữu.

Đợi đến khi thiên phú của hắn hiện ra, sau khi tu thành Thần Phủ cảnh, liền có thể trở thành trụ cột của Hạ Hầu nhất tộc.

Đến lúc đó, tự nhiên là có thể quang minh chính đại ở chung với Hạ Hầu Vân...

Lâm Lang thốt ra: “Vân nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ luôn đi theo ngươi!”

Lời nói của Lâm Lang gần như đã là lời tỏ tình.

Nhưng mà thiếu nữ mang tâm sự đầy bụng này làm sao có thể nghe hiểu ý đó được?

Nàng còn tưởng rằng Lâm Lang chỉ là đang bày tỏ lòng trung thành với gia tộc, khẽ gật đầu.

Mà điều này, lại khiến cho Lâm Lang mừng rỡ như điên!

Nghĩ rằng Hạ Hầu Vân đã biết rõ tâm ý của hắn...

...

Giữa lúc trong lòng đám tộc nhân của Hạ Hầu nhất tộc lo sợ không yên.

Giờ phút này, Sở Hư lại xuất hiện ở trước đế cung.

Hắn là Thần Hầu Thế tử, trên thân cũng mang huyết mạch của Đế Tộc.

Lại thêm Trưởng công chúa ở đế cung vẫn như cũ duy trì được sức ảnh hưởng cực lớn.

Sở Hư thuở nhỏ liền lui tới giữa Thần Hầu phủ và đế cung, có thể nói trở về đế cung tựa như là về nhà!

Lần này Sở Hư đến đế cung, chính là bởi vì Hoàng hậu nương nương triệu kiến hắn.

Khi Trưởng công chúa còn ở trong cung, liền có tình cảm vô cùng tốt với Hoàng Hậu.

Mà Hoàng Hậu đương nhiên cũng cực kì yêu thích Sở Hư, thường xuyên triệu kiến Sở Hư để nói chuyện phiếm.

Bất quá Hoàng Hậu kỳ thật vẫn có một mục đích.

Đó chính là muốn lôi kéo Tố Thần Hầu phủ!

Đương kim Chu Hoàng tổng cộng có bảy nam ba nữ, trong đó người có hi vọng tranh đoạt vị trí Thái Tử nhất, tự nhiên là Nhị hoàng tử - con của vợ cả Đế Hậu.

Bất quá cũng không thể khinh thường Đại hoàng tử và Lục hoàng tử, hai vị Hoàng tử này đều cực kì xuất sắc.



Hội tụ được hàng loạt thế lực hiệu trung ở dưới trướng.

Nhìn chằm chằm vị trí Thái tử, trên triều đình cũng có tiếng nói không nhỏ.

Đặc biệt là Đại hoàng tử, hắn bái sư Tả tướng.

Có sự ủng hộ của Tả tướng – vị tể phụ đứng đầu bách quan này, căn cơ bên trong triều đình không hề cạn.

Chỉ là thái độ của Chu Hoàng đối với việc này cũng không rõ ràng, mơ hồ không chắc...

Cho nên vị trí Thái tử, cho tới bây giờ vẫn chưa thể quyết định được.

Nếu như Hoàng Hậu có thể lôi kéo được sự ủng hộ của Tố Thần Hầu phủ.

Như vậy phần thắng của Nhị hoàng tử, coi như sẽ lớn hơn nhiều...

...

Đế cung nằm ở nơi trung tâm của đế đô, phạm vi mười mấy vạn dặm, cực kỳ hùng vĩ và hoành tráng!

Cung điện chồng chất nhau, lầu các cung vũ, nhiều vô số kể, đông nghìn nghịt, nối liền nhau thành một mảnh!

Một cỗ thần quang làm cho người ta sợ hãi lấp lóe, khí vận như rồng, linh khí quanh quẩn, hội tụ thành biển.

Khắp nơi đều tràn ngập đế uy mơ hồ, thần quang lượn lờ, thần quang dâng trào, thần âm chấn động, làm cho người ta cảm thấy rung động không gì sánh nổi.

Nơi này chính là đế cung, nơi ngự trị của Chí Tôn Chu Hoàng của Đại Chu thần triều!

Cũng là trung tâm của Trung Châu, trung tâm của Đại Chu thần triều...

Người bên ngoài thấy đế cung, sẽ chỉ sinh lòng e ngại, sinh lòng thần phục.

Nhưng mà Sở Hư ở trước đế cung, hai mắt nhắm lại, đánh giá tòa đế cung nguy nga hùng vĩ ở trước mặt này.

Trong lòng lại không có nhiều e ngại và thần phục.

Ngược lại là có một cỗ dã tâm đang sinh sôi...

Một vị thái giám với khí tức thâm hậu mang theo rất nhiều cung nữ và người hầu, đã sớm chờ từ lâu.

Thấy Sở Hư, mặt mo của lão thái giám lập tức lộ ra nụ cười xán lạn: “Lão nô tham kiến Thế tử gia!”

Mặc dù Sở Hư là Thế tử của Tố Thần Hầu phủ, nhưng mà Trưởng công chúa ở đế cung vẫn như cũ có thế lực cực lớn.

Cho nên người hầu bên trong đế cung này, đối với Sở Hư cũng cực kì tôn kính.

Thái độ đối đãi với Sở Hư, phảng phất chính là đối đãi với những vị Hoàng tử kia...