Chương 22

"Ai cũng háo sắc như ngươi à?" Đại nương khịt mũi, trợn mắt: "Thấy ngôi nhà "Vu Xương thị" bên tay trái không? Đó là nơi Nhị công tử Vu gia tưởng nhớ người vợ đầu tiên Xương thị của hắn, đồ đạc bên trong vẫn nguyên vẹn. Hắn không chỉ giữ nguyên ngôi nhà như hồi Xương thị còn sống mà còn đến đây thành kính cúng bái hàng năm. Còn những tân nương mà hắn cưới sau này, chỉ là để làm tròn bổn phận với bậc bề trên mà thôi."

Mấy người nhìn sang.

Quả nhiên, Vu Tuyệt Trủng tuy bề ngoài có vẻ vui vẻ nhưng thực ra không để tâm đến tân nương phía sau, lúc cưỡi ngựa đi qua ngôi nhà vắng vẻ kia, hắn ta luyến tiếc tràn đầu tình cảm nhìn căn nhà kia.

Mọi người không khỏi thở dài, không ngờ Nhị công tử Vu gia tài giỏi, lại là một người si tình.

Quỷ sai cũng không khỏi xúc động, định hỏi ý kiến của Ứng Chỉ Nguyệt thì phát hiện nàng hoàn toàn không chú ý đến cuộc thảo luận của họ, không khỏi tò mò hỏi: "Đại tiểu thư, chẳng lẽ nàng không cảm động trước hoàn cảnh của Vu Nhị công tử sao?"

Ứng Chỉ Nguyệt chỉ vào sạp hàng trước mặt: "Ngươi xem cái này."

Quỷ sai nhìn một lượt, khinh thường chu mỏ: Dù sao thì câu chuyện của Vu Nhị cũng thú vị hơn những con rối này đi. Thậm chí người bán hàng cũng không ở trong sạp, có lẽ đã đi đâu đó để hóng chuyện rồi.

Ứng Chỉ Nguyệt không quay đầu lại nhưng dường như đoán được suy nghĩ của quỷ sai, nàng cười nhẹ: "Quỷ sai đại nhân thấy không có gì thú vị phải không."

Quỷ sai có chút lúng túng, rồi nghĩ lại, Ứng Chỉ Nguyệt chỉ là một tiểu thư khuê các, trước đây không có cơ hội ra ngoài chơi, thêm vào đó tuổi còn nhỏ, tò mò cũng là điều bình thường.

Hắn ta vội vàng cầm một con rối tân nương lên, giải thích: "Không phải vậy, ta thấy cả tám con rối này đều rất tinh xảo, thợ thủ công trong cung có lẽ cũng không thể làm ra được những thứ chân thực như thế này."

"Tám con rối..." Ứng Chỉ Nguyệt quay người, ngẩng đầu nhìn hắn ta "Nhưng mà nửa khắc trước ở đây chỉ có bảy con thôi."

Vân gỗ trên con rối xuyên qua lớp vải chạm vào tay quỷ sai, cảm giác lạnh lẽo như bàn tay lạnh ngắt của nữ tử đã chết.

Lưng bàn tay quỷ sai nổi lên những nốt da gà nhỏ, vô thức nuốt nước bọt.

Ứng Chỉ Nguyệt vẫn lẩm bẩm một mình: "Người bán hàng rong không trở lại, cũng chẳng có người khác đi qua, vậy con rối này từ đâu xuất hiện?"

Đồng tử của quỷ sai đột nhiên co lại, tay buông lỏng, con rối gỗ và bánh hoa hồng trong tay lăn lông lốc xuống đất, vải trên người con rối dính đầy vụn bánh, chỉ còn hở ra nửa khuôn mặt xinh đẹp.

Ứng Chỉ Nguyệt rất bất lực: "Ngươi không phải quỷ sao, sao lại sợ những thứ này?"

"Quỷ thì không được sợ à?" Quỷ sai rất ấm ức, hắn ta không sợ người chết, nhưng sợ tà môn.

Nghĩ đến chuyện gần đây hầu hạ Đại tiểu thư mà rụng hết cả tóc, quỷ sai đau khổ vô cùng, cả người đều không ổn.

Ứng Chỉ Nguyệt: ".. Ngươi mặc kệ tượng gỗ này?"

Quỷ sai đã suy nghĩ viễn vông, hoàn toàn không trông cậy được.

—— Lại là một ngày nhớ Tiểu Xu.

Đợi đến khi Ứng Chỉ Nguyệt bất lực cúi người xuống nhặt con rối gỗ, trên khuôn mặt của tân nương, đôi môi mím lại vẻ mặt đờ đẫn, hoàn toàn không có vẻ gì là tà mị.

Ứng Chỉ Nguyệt bất lực chải lại tóc cho nó, rồi đặt lại lên sạp hàng. nàng muốn lau sạch đất bẩn, nhưng vết bẩn trên miệng con rối rất cứng đầu, lau mãi không hết.

Ứng Chỉ Nguyệt quay đầu ra hiệu cho quỷ sai đặt một khối bạc lên sạp hàng để bồi thường, rồi đứng dậy chuẩn bị đến khách điếm gần đó nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, cả hai đều không nhận ra sau khi họ rời đi, đôi mắt vô hồn của con rối chớp chớp, đảo quanh một vòng rồi nhìn chằm chằm về phía Ứng Chỉ Nguyệt.

Ánh mắt trống rỗng, đôi mắt đờ đẫn.

—— Giống hệt với cảnh tượng Ứng Chỉ Nguyệt gặp trong mơ.