Chương 4

Phạm lão gia lập tức nhíu mày, sau khi Ứng Chỉ Nguyệt về phủ thì đi đến viện bị bỏ hoang của phu nhân trước lúc còn sống, huynh đệ của ông ta sao có thể ở chỗ đó được?

Bởi vì thiếu người chăm sóc, viện của phu nhân trước đã mọc đầy cỏ, cũng chỉ ở trong ao nước đυ.c ngầu có một con rùa đen từ từ bò lên.

"Ngươi đang mắng ta là con rùa đen?" Phạm lão gia thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu.

Thấy khuôn mặt đỏ như gan heo vì tức của Phạm lão gia, Lâm di nương cảm thấy không ổn, yên lặng bấm ông ta một cái, lúc này mới mỉm cười nhìn về phía Ứng Chỉ Nguyệt: "Đại tiểu thư, khoảng thời gian con ở trên núi này nhất định là chịu rất nhiều khổ đi, muốn ăn gì không, di nương tự tay làm cho con. Đệ đệ của con vẫn luôn nói nhớ con, muốn làm canh hoa đào cho Nguyệt Nhi tỷ tỷ của thằng bé ăn."

Bà ta nhận lấy con trai được bà tử ôm đứng bên cạnh, cười híp mắt lại dụ dỗ đứa bé nói chuyện: "Nhanh nào, chào hỏi với tỷ tỷ ruột của con đi."

Nhưng mà, một câu của Ứng Chỉ Nguyệt đã phá vỡ bầu không khí gia đình hài hòa này: "Không cần làm phiền di nương, mẫu thân của ta chỉ sinh ra một đứa con gái là ta mà thôi."

Phạm lão gia hít một hơi thật sâu, gần như lời khuyên giải rít ra từ kẽ răng: "Ứng Chỉ Nguyệt, sao ngươi lại cứng đầu như vậy! Ngươi cũng không suy nghĩ thử, một mình ngươi là nữ tử yếu ớt, không có huynh đệ giúp đỡ thì sao được? Chờ đệ đệ ngươi vào gia phả, sau khi ngươi lập gia đình nếu bị ủy khuất, nó cũng có thể đi đến nhà chồng làm chỗ dựa cho ngươi."

Thứ đệ bị giọng điệu nghiêm khắc của ông ta hù dọa, oa một tiếng khóc lên.



Lâm di nương vì ngăn chặn Đại tiểu thư, hôm nay cố ý chọn bộ quần áo mà bà ta thích nhất.

Kết quả bà ta còn chưa kịp thể hiện khí phái của chủ mẫu hiện tại, lập tức đã bị nước mắt nước mũi của con trai ruột quẹt đầy ra quần áo.

Lúc này bà ta đau lòng đến mức hơi giật khóe miệng, không khống chế được lực tay, kết qủa đứa bé trong lòng khóc càng lớn hơn.

Trong hoàn cảnh ồn ảo này, vết thương của Ứng Chỉ Nguyệt càng đau hơn, mấy máu quá nhiều cũng làm cho nàng muốn ngất xỉu, nhưng nàng lại cười.

Nàng nghĩ, Phạm lão gia có thể đã già rồi, mắc chứng bệnh si ngốc của người già.

Lời này giống như năm ngoái lúc ông ta say rượu, nước mắt nước mũi kính nhờ nàng ghi tên thứ đệ dưới danh nghĩa của mẫu thân, không thể nói là không có chút quan hệ nào, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc, chỉ sợ máy đọc lặp lại còn phải gọi ông ta là tổ tông.

Lúc ấy, đối mặt với Hầu gia say khước chảy nước mắt thành khẩn cầu xin, Ứng Chỉ Nguyệt chẳng những không thấy cảm động, còn để cho người hầu dùng chổi trực tiếp đuổi phụ thân ruột này đi ra khỏi cửa.

Như đã nói, phụ thân hay quên thích diễn vai nghiêm túc này còn không thú vị bằng nhân vât diễn hí khúc nữa.