Chương 7

Chờ đến khi Ứng Chỉ Nguyệt chỉ còn lại linh hồn chậm rãi phục hồi lại tinh thần từ đau đớn, mới phát hiện mình không còn ở trong thân thể cũ, mà chỉ có thể trôi lơ lửng ở bên cạnh gương đồng.

Thiếu nữ xa lạ trên giường phục hồi lại tinh thần, nhíu mày nói với thị nữ mặt trái táo: "Đây là đâu? Đại tiểu thư cái gì? Cô bắt lầm người rồi, trên người ta không có tiền."

Trên mặt Tiểu Bình tràn đầu không hiểu, cẩn thận nói: "Đại tiểu thư, bây giờ ngài đang ở Lâm ninh hầu phủ, là mơ thấy ác mộng gì sao?"

"Lâm ninh hầu phủ?"

Ứng Chỉ Nguyệt thấy Mạo Lạc ngoái đầu lại, đi một vòng quanh phòng ngủ rồi mới há hốc mồm, lắp bắp nói: "Đây không phải là nội dung trong tiểu thuyết sao? Chẳng lẽ..."

Nghĩ đến đây, mắt Mạo Lạc bỗng sáng lên, nàng ta túm lấy cánh tay của Tiểu Bình nói: "Nhanh đưa gương đến đây, nhanh lên!"

Chiếc gương bằng sứ hình tròn cổ kính tao nhã, Mạo Lạc cầm lấy cán gương, nhìn khuôn mặt trong gương, nhất thời có chút ngây người.

Tiểu Bình run rẩy sợ hãi: "Tiểu thư?"

Bị Tiểu Bình gọi một tiếng như vậy, Mạo Lạc mới hoàn hồn lại, "Mình xuyên không rồi sao? Lại còn một phát xuyên thành nữ chính nữa?"

Đang mừng rỡ như điên, bỗng nhiên Mạo Lạc nhớ ra điều gì đó, quay người túm lấy cổ áo Tiểu Bình, sốt ruột hỏi: "Phạm lão gia... cha ta bị nhốt vào đại lao bao lâu rồi?"

Tiểu Bình bị nàng ta túm đau điếng, hít một hơi thật sâu, lúc này mới run rẩy giọng nói: "Tiểu thư, hôm nay người mới từ trên núi trở về phủ, vừa mới bái kiến hầu gia, sao ông ấy lại bị nhốt vào ngục được?"

"May quá, may quá." Mạo Lạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Mới đến tình tiết chương hai mươi tám của tiểu thuyết, vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn."

Tóc của nàng ta còn chưa chải, nói năng cũng lộn xộn khiến người ta nghe không hiểu, Tiểu Bình mặt cắt không còn giọt máu, nuốt nước bọt, muốn nhanh chóng đi ra ngoài gọi người.

May mắn thay, Mạo Lạc không phát hiện ra Tiểu Bình rời đi, vẫn đang say mê nhìn mình trong gương.

Nàng ta sờ mặt mình, thầm vui mừng: "Đẹp quá đi mất! Không tệ, không tệ, Ứng Chỉ Nguyệt, ta nhận khuôn mặt của ngươi rồi."

Thực ra Mạo Lạc là một người hiện đại, trước khi đi ngủ đã đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại tên là "Sống mệt quá, thôi thì chết quách đi". Sau khi đọc xong, nàng ta đã vào phần bình luận đăng liền năm mươi trang điểm trừ, không ngừng phàn nàn với bạn bè, nói nữ chính này chẳng biết điều, một ván bài đẹp lại đánh nát bét.

Theo nàng ta thấy, Ứng Chỉ Nguyệt rõ ràng có một người cha làm hầu gia, di nương cũng không hà khắc, có đệ đệ cùng cha khác mẹ có thể chống lưng, lại còn xinh đẹp, đúng là ứng cử viên dự bị cho vị trí quý phu nhân.

Nhưng Ứng Chỉ Nguyệt lại không chịu hòa thuận với người nhà, còn làm cho trong nhà gà bay chó sủa, thậm chí ngay cả của hồi môn cũng không chịu giao cho Lâm di nương quản lý, còn khiến cha mình là Phạm cử nhân tức đến suýt nữa thì không "dậy" nổi.

Mạo Lạc không hiểu nổi, nương ruột của Ứng Chỉ Nguyệt tuy dịu dàng nhưng cỏ trên mộ cũng cao gần hai mét rồi, người chết thì làm sao có thể quan trọng bằng cha còn sống được?

Huống hồ đàn ông vốn đa tình, lấy một người di nương thì có gì phải so đo?

Theo quan điểm của Mạo Lạc, phụ nữ dù có giỏi giang xinh đẹp đến mấy thì cũng chỉ để chuẩn bị tìm một người đàn ông tốt mà thôi.

"Mỹ nhân đệ nhất kinh thành" nghe thì hay, nhưng cho dù có đẹp đến đâu, có bao nhiêu người đến cầu hôn thì chuyện cưới xin vẫn nằm trong tay Lâm di nương, một chữ hiếu có thể đè chết nàng.

Nếu trưởng bối không gật đầu thì có ích gì?

Thay vì gây gổ căng thẳng, chi bằng ngoan ngoãn ngay từ đầu, để mối quan hệ với Hầu gia được tốt đẹp. Như vậy mới có thể tìm được một người chồng vừa ý, xuất sắc để gả cho, làm một người vợ hiền, người nương đảm đang.

Một người phụ nữ không thể không kết hôn cả đời.

Một người hiện đại như nàng ta còn có thể hiểu rõ điều này, vậy tại sao tiểu thư thời cổ đại lại không hiểu?