Chương 22: Đi ra ngoài ăn cơm

Đáng tiếc trong lòng nghĩ như thế nhưng người nhỏ còn đi du lịch ở bên ngoài, phóng túng đến mức muốn bay lên, muốn bắt người về đánh cũng không có cơ hội.

Mặt Lạc Uyên lạnh đi, nghiến răng nghiến lợi mà tiếp tục làm việc, chỉ là khí tràng kia giống có thể đóng băng dày ba thước.

Mặt Tô Đường ửng hồng một lúc, cậu vỗ vỗ vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình rồi từ từ lấy lại sự bình tĩnh. Cái vừa mới xảy ra đó là ngoài ý muốn, nhưng mà đúng lúc Lạc Uyên không biết cái gì nên cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Khi mới ra khỏi điện thoại Tô Đường vừa tò mò vừa phấn khích, nhưng không qua bao lâu cảm giác mới mẻ kia dần mất đi khiến cậu cảm thấy có hơi nhàm chán. Người Tô Đường nhỏ nhỏ nên đối với cậu cái gì cũng vô cùng to, phòng làm việc của Lạc Uyên cũng không có gì để Tô Đường chơi.

Đến khi Tô Đường suy nghĩ muốn quay về chơi game thì hệ thống lập tức đem gối ôm, điện thoại, máy chơi game, truyện tranh trong phòng ngủ ra ngoài nhằm dỗ cậu để cậu ở lại ở thế giới bên ngoài.

Vốn dĩ Tô Đường tính toán sẽ ở thế giới bên ngoài, cậu còn muốn nhìn để phòng ngừa Lạc Uyên và nữ chính thân cận quá mà yêu nhau nữa, ở trong trò chơi thì rất thoải mái nhưng muốn làm nhiệm vụ thì vô cùng phiền. Sau khi ở với Lạc Uyên một khoảng thời gian Tô Đường thật sự đã coi Lạc Uyên là bạn tốt của cậu nên đương nhiên không hi vọng hắn rơi vào kết cục bi thảm như trong cốt truyện.

Nếu hệ thống đã giúp cậu đi ra từ trong điện thoại rồi, đúng lúc cậu nằm bò lên trên bàn bên cạnh Lạc Uyên thì nó tự nhiên trở thành cái tổ ấm cúng của riêng cậu, thi thoảng quay đầu nhìn Lạc Uyên một chút, hài lòng rồi thì tiếp tục chơi game.

Một người lạnh lùng nghiêm nghị, một người phiên bản Q dễ thương, rõ ràng hai người họ dù là phong cách hay tính cách đều vô cùng khác biệt nhưng ở cạnh nhau lại hài hoà đến mức không thể giải thích được.

Đã đến giờ cơm, trợ lý bước vào nhắc nhở thời gian.

Vốn, Tô Đường đang cúi đầu xem manga, vừa nghe dường như Lạc Uyên muốn đi, cậu bèn vội vàng ném manga đi, hấp tấp chạy về phía Lạc Uyên, bò lên vào lòng bàn tay của hắn, lại thuận theo cánh tay chạy chậm lên trên một đường, miễn cưỡng bò lên trên vai Lạc Uyên trước khi hắn đứng lên.

Bởi vì động tác đứng lên của Lạc Uyên, chân Tô Đường lắc lư, phảng phất giống như đất rung núi chuyển, mất đi trọng tâm, vô ý thức quơ tay lung tung muốn tóm lấy chút gì đó, không cẩn thận lại nắm chặt vành tai của Lạc Uyên.

Mà cũng bởi vì vậy, Lạc Uyên cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, hắn tưởng rằng bị côn trùng nhỏ chích phải, bèn đưa tay chạm vào lỗ tai theo phản xạ có điều kiện, Tô Đường thuận thế ôm lấy ngón tay út của hắn, mượn lực để ổn định lại thân hình, sau đó khẽ thở ra một hơi.

Tô Đường đứng tại nơi cao như thế, nhìn xuống dưới, giống như là đứng trên vai người khổng lồ, sự kí©h thí©ɧ hưng phấn lấn át đi sự sợ hãi.

Sau khi an toàn, Tô Đường nhớ rằng trên bàn vẫn còn đồ của bản thân, suýt nữa thì quên mất!

Lúc này, hệ thống cũng vừa vặn lên tiếng: "Kí chủ không cần lo lắng, tôi đã giúp cậu cất vào phòng lại cả rồi."

Tô Đường xem xét cái ổ nhỏ tạm thời của mình, quả nhiên chẳng có cái gì cả bèn cười nói: "Cảm ơn cậu nhé, Thống Thống."

Hệ thống: "Không cần cám ơn, vốn dĩ tôi tồn tại là để giúp kí chủ mà."

Đứng lâu sẽ mệt, Tô Đường dứt khoát ngồi xuống trên bả vai Lạc Uyên, dùng một tay nắm chặt cổ áo hắn, cổ áo sơ mi cưng cứng, vừa vặn còn có thể hơi tựa vào, có thể ngồi vững vàng.

Đối với việc ra ngoài ăn cơm, Tô Đường rất chờ mong, hai mắt sáng lấp lánh. Nhưng cậu phát hiện Lạc Uyên ngồi trên xe hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn còn chưa tới phòng ăn.

Tô Đường đói đến mức bụng kêu rột rột, cúi đầu sờ lên bụng. Chỉ là ăn một bữa cơm, tại sao phải đi xa như vậy chứ? Gần công ty cũng có thể ăn ngon mà? Nhà ăn cũng có thể mà.

Tô Đường nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sườn mặt của trắng đẹp của Lạc Uyên, đã có hơi muốn cắn một cái.

May mắn, cũng không lâu lắm, xe đã đến được đích, là sân bay quốc tế của thành phố.

Tô Đường mới hiểu ra được là Lạc Uyên muốn đi công tác.

Trợ lý kéo rương hành lý đi theo phía sau, gửi vận chuyển, qua kiểm an, lúc này mới có thời gian để ăn cơm chiều.

Mặc dù đang đợi ở bên trong lầu đợi máy bay, nhưng đồ ăn ở nhà hàng mà Lạc Uyên đến vô cùng ngon.

Tô Đường vội chạy tới chạy lui trên bàn, nếm hết món này đến món khác, hai mắt tỏa ánh sáng, ăn đến một cách vô cùng hưởng thụ. Hơn nữa, cậu nhỏ người, khẩu vị cũng nhỏ, chỉ ăn một chút xíu đã cảm thấy no căng rồi, hoàn toàn không cần lo Lạc Uyên phát hiện điều bất thường.