Chương 7: Miệng nói không nhưng cơ thể lại thành thật

Lạc Uyên nhíu mày, nhịn không được lại chọc một cái nữa, nhìn người nhỏ giống hệt con lật đật, thân thể nghiêng một cái rồi lại đứng vững, mềm mại núc ních, rất đáng yêu, mặt đỏ rần: "Chủ nhân!"

Nhưng Lạc Uyên hiểu rất rõ, tên người nhỏ này tuyệt đối không phải đỏ mặt vì xấu hổ, xác suất rất lớn là tức giận.

Trên đỉnh đầu người nhỏ xuất hiện dòng -20 lần nữa, biểu hiện rất rõ ràng.

Có điều... Có chút thú vị.

Lạc Uyên luôn cuồng công việc lạnh lùng và tự kiềm chế lại thả lỏng tâm trạng vì ức hϊếp một nhân vật game và chứng kiến được dáng vẻ tức giận của đối phương, cảm giác giảm đi một ít sức ép.

Sau khi nuôi nhân vật game Tô Đường được một quãng thời gian, trong cuộc họp game mới, đột nhiên Lạc Uyên đề nghị thiết lập một nhân vật game, chính là cái kiểu ngoài mặt thì cười, thực tế trong lòng đang mắng người chơi kia. Người ở đây nghe thấy đều trợn tròn mắt.

Đây là thiết lập hiếm lạ gì thế, miệng nói không nhưng cơ thể lại thành thật? Thiết lập người kiêu ngạo? Nhưng kiểu người kia là dễ thương xấu hổ khó chịu mặt ngoài nói tôi chán ghét anh, thực tế trong lòng rất thích. Quả thật, có vài người chơi nữ rất thích kiểu này, ngẫu nhiên bị nhân vật game mắng một câu đồ ngốc cũng hạnh phúc. Nhưng đây.... Thật sự không phải kiểu trên mặt thì cười trong lòng thì mẹ kiếp hay sao?

Chúng ta đều có thể làm được kiểu thế này! Đây chính là oán niệm bình thường của người làm việc đối với cấp trên, được không? Tổng giám đốc Lạc thích kiểu này, chúng ta đều có thể! Mỗi ngày yên lặng trong lòng thầm mắng BOSS lớn tâm trăm lần cũng không có vấn đề gì, tận tâm tận lực lấy lòng ông chủ như vậy không cầu gì nhiều, chỉ cầu có thể đổi được ba chữ -- Được, tăng, lương của BOSS lớn.

Bọn họ cũng rất thỏa mãn.

Đương nhiên, tất cả việc này đều là chuyện rất lâu sau đó.

Bây giờ, Lạc Uyên chỉ mới bắt đầu chơi game, ở giai đoạn tìm tòi hoàn toàn xa lạ. Hệ thống lại nhảy ra cửa sổ nhắc nhở.

[Người chơi có thể gieo xuống hạt giống cỏ ngôi sao trong sân, thu hoạch cỏ ngôi sao có thể đổi được vật phẩm trong trung tâm mua sắm, vật phẩm có thể gia tăng thiện cảm của người yêu.]

Lạc Uyên nhìn thoáng qua nơi hẻo lánh thông ra ngoài cửa sân, có một mũi tên đáng chú ý lập loè, chỉ dẫn hắn đi ra sân. Nhưng Lạc Uyên cũng không sốt ruột mở khoá bản đồ mới, mà lại ấn mở trung tâm mua sắm, xem thử bên trong có vật gì.

Có nhiều kiểu và rất phong phú, đồ ăn, trang phục, đồ dùng trong nhà, hạt giống, quà tặng vân vân.

Mỗi một món đều được ghi rõ số lượng cỏ ngôi sao cần thiết, đương nhiên, cũng có thể lựa chọn khắc kim, phía dưới mỗi món đồ cũng được viết rõ số nhân dân tệ cần bỏ ra, cái loại từ mấy tệ cho đến mấy trăm tệ. Có điều, đối với người thừa kế tập đoàn lớn như Lạc Uyên mà nói, dù có mua hết tất cả đồ trong trung tâm mua sắm cũng vô cùng dễ dàng, một hạng mục tuỳ tiện trong công ty cũng dao động từ vài trăm triệu đến trên trăm triệu, chút tiền khắc tim trong game này không đáng kể chút nào.

Nhưng Lạc Uyên cũng không phải người tiêu tiền tùy tiện, càng không dễ bị đối thủ cạnh tranh lừa gạt.

Bên ngoài ngôi nhà chỉ có một một mảnh sân nhỏ và một nhân vật game mà thôi, tùy ý làm ruộng để đổi lại ít đồ vật là được rồi. Hắn còn rất nhiều việc phải xử lý, tuyệt đối không phải là người nghiện game.

Trong lòng Lạc đại tổng tài tuy là nghĩ vậy nhưng đã “lãng phí” hơn nửa tiếng ở trong game rồi.

Đối với một người cuồng công tác mà nói đây là một điều rất khó tin.

Mảnh đất nhỏ trong sân bây giờ mọc đầy cỏ dại vì chưa được gieo hạt, phải nhổ cỏ mới có thể trồng cỏ sao.

Lạc Uyên thực sự không biết người điều hành trò chơi đang nghĩ gì, thay vì dùng ngón tay vung lên một cái là có thể loại bỏ tất cả cỏ, hắn phải dùng ngón tay nhổ lên từng ngọn cỏ một rồi ném nó sang một bên.

Lạc Uyên có hơi không kiên nhẫn, nhưng nhìn thanh tiến trình tình cảm -130° ở góc trên bên phải, hắn phải cố gắng nhẫn nhịn và tiếp tục nhổ cỏ, muốn nhanh chóng tăng điểm hảo cảm.

Hắn đường đường là một đại tổng tài, sao có thể bị một cái game nhỏ làm khó.

[Người yêu của bạn đã chạy chậm đến trước cửa sổ]

[Tô Đường ghé vào cửa sổ, ló đầu trộm nhìn bạn]

[Tô Đường có chút vui vẻ]

[Điểm hảo cảm của Tô Đường với bạn +1]