Chương 46

Người đến quả nhiên là dì Tần Nguyệt. Hạ Miên Miên đứng ở cửa sổ lầu 3 nhìn không rõ, chỉ thấy xa xa dì nhỏ áo khoác cũng không mặc, cả người lạnh đến run rẩy, sau khi khóa chặt cửa, dì Liên mau chóng đỡ bà vào nhà.

Hạ Miên Miên lười mặc áo khoác, hơn nữa hệ thống sưởi trong nhà vô cùng ấm áp, không cần mặc nhiều áo, cô tiện tay với chiếc khăn lông trên giường choàng lên, vội chạy xuống lầu. Vừa xuống đến lầu 1 đã nghe tiếng khóc nức nở truyền đến.

“Sao tôi có thể nuôi nấng một tên súc sinh như thế! Thằng vô ơn.”

Tần Nguyệt không tiếc lời mắng, trong tiếng mắng là tiếng khóc nấc đến thương tâm. Dì Liên rót cho bà một cốc nước ấm, lại lấy một tấm thảm dày khoác lên người dì nhỏ, sau đó mới từ tốn hỏi:

“Dì nhỏ, đến cùng có việc gì? Có phải Tần Đông lại gây chuyện rồi không?”

Tần Nguyệt thút thít lau nước mắt, không dễ dàng mới cố nén tiếng nấc nghẹn ngào nói:

“Cá thằng súc … súc vật… Mấy ngày không về, vừa về… lập tức cướp di động của tôi, chuyển toàn bộ trong tài khoản của tôi qua tài khoản của nó, cũng như vơ vét toàn bộ số còn lại ở nhà, một chút cũng không để lại… Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn một mực coi nó như con ruột mà yêu thương, chăm sóc…. vậy mà nó dám đối xử với tôi như vậy!!!!”

Hạ Miên Miên kéo cao tấm khăn bông quấn người nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hai người, ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi dì nhỏ:

“Anh ta lấy tất cả bao nhiêu?”

Tần Nguyệt thương tâm đáp:

“Hai tấm séc và 50 vạn.”

Dì Liên “Ôi” một tiếng:

“Một lúc cầm nhiều tiền như thế? Hay là chúng ta báo cảnh sát?”

Tần Nguyệt nói:

“Nó là con trai tôi, việc này nếu báo cảnh sát có hữu dụng không? Nó vừa đi tôi lập tức chạy qua đây, hai người có nghĩ ra cách gì không?”

Hạ Miên Miên suy nghĩ, bình tĩnh đáp:

“Gọi điện cho anh con xem anh nói thế nào?’ Hai mắt Tần Nguyệt đỏ hoe, tội nghiệp nói:

“Vậy… con gọi giúp dì đi.”

Nuôi ra đứa con trai như vậy, thật sự là quá mất mặt. Hạ Miên Miên cũng không từ chối, điện thoại của cô để trên lầu, nên dùng điện thoại của dì Liên gọi điện, đem toàn bộ tình huống hiện tại nói lại khái quát cho Hạ Văn Xuyên.

Hạ Văn Xuyên nói cả ba không nên gấp gáp, cũng không cần báo cảnh sát, chờ anh về xử lý. Cúp điện thoại, Hạ Miên Miên đưa di động cho dì Liên, nói:

“Anh con dặn chúng ta không cần gấp, cũng đừng vội báo cảnh sát, chờ mai anh ấy về xử lý.”

Nghe cô nói vậy, Tần Nguyệt cũng bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không ngừng thút thít. Lòng bà lúc này quả thực như tro lạnh, lúc còn trẻ bà nhỏ tuổi nhất nhà nên được gia đình hết mực sủng ái, nuông chiều, sau này kết hôn, đen đủi gặp phải tên đàn ông không đáng tin cậy, bị hành hạ, bạo lực.

Ban đầu bà còn nghĩ không có chồng cũng được, nuôi một đứa bé đáng tin cậy ngoan ngoãn, phụng dưỡng bà lúc về già, ai ngờ đứa con mình hết mực chăm sóc lại là một kẻ vô ơn!

Chính cần nghĩ đến điều này, Tần Nguyệt không cầm được nước mắt. Hạ Miên Miên ngồi an ủi bà một hồi, mắt thấy đã 12 giờ, Tần Nguyệt lại vẫn sụt sùi, buồn bã, dì Liên dỗ dành thế nào cũng không được, Cuối cùng Hạ Miên Miên thực sự nhìn không nổi nữa, đứng lên nói:

“Dì nhỏ, hai ngày nay dì qua bên đây ở đi, thuận tiện chăm sóc lẫn nhau, việc này đợi anh cháu về giải quyết.”

Dì Liên gật gật đầu, đứng lên nói:

“Tôi đi dọn phòng dành cho khách.”

Tần Nguyệt chậm rãi thu tiếng khóc, sau đó im lặng lau nước mắt. Hạ Miên Miên rất đồng tình với bà, nhưng lúc này thật sự không biết phải làm sao, cô không có đủ tinh lực tiếp tục an ủi bà, mà tình huống này bản thân cô cũng là người bị hại, trong lòng chẳng thoải mái gì.

Thế là sau khi sắp xếp ổn thỏa cho dì nhỏ, cô xoay người lên lầu. …

Đêm đông giá lạnh, không khí phảng phất như kết thành băng. Tiếng máy bay tư nhân đáp xuống phá vỡ bóng đêm tĩnh lặng. Mấy phút sau một người mặc áo măng tô màu nâu bước xuống, chính là Hạ Văn Xuyên.

Tài xế đã đứng chờ sẵn từ lâu, lập tức mở cửa mời anh ta vào ô tô. Tuy đã là nửa đêm nhưng mặt mày anh ta không chút ủ rũ, mệt mỏi, vẫn dáng điệu hờ hững, lạnh lùng, cao cao tại thượng.

Phương Cần ngồi bên tay lái phụ, thấy anh ngồi vào xe, xoay người đưa cho Hạ Văn Xuyên một ly cafe nóng hổi. Hạ Văn Xuyên nhận lấy uống hai ngụm, mới thở một hơi dài.

“Người đâu?”

Anh ngắn gọn nói. “Đã bắt được, boss anh đến xem luôn không?”

Phương Cần nói.

“Ừm.”

Hạ Văn Xuyên Xuyên đáp mộ tiếng, nói:

“Đi xem chút.”

Ước chừng nửa giờ sau, xe đi vào một ngõ nhỏ tối tăm, ẩm ướt, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà cũ nát. Chiếc xe xa hoa cùng tòa nhà xập xệ đứng cạnh nhau có chút không phù hợp.

Hạ Văn Xuyên đẩy cửa bước xuống, Phương Cần cũng xuống theo, giương mắt nhìn lên, lầu hai hắt ra tia sáng lờ mờ, dù có màn che chắn vẫn lộ ra chút ánh sáng yếu ớt. Bọn họ vừa xuống xe, cửa lớn lầu một nguyên bản đóng chặt, lập tức được mở ra.

“Anh Phương? Hạ Tổng đến rồi ạ?”

Người bên trong nhỏ giọng hỏi, bởi vì đã là đêm khuya cho nên không nhịn được đè thấp giọng hơn. Phương Cần nói: “Ừ.”

Người kia vội vàng chạy ra:

“Mời vào trong. Bên ngoài rất lạnh.”

Phương Cần quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên một chút, dẫn anh vào bên trong. Hạ Văn Xuyên đút tay vào túi áo, chậm rãi đi theo.

Trong phòng rất lạnh, không chút hơi ấm, phòng trống trải, trên mặt đất vài ba chiếc dép quăng lộn xộn, bên tường dựa hai chiếc xe đạp nhỏ. Người mở cửa cho họ là một gã đầu hói, mập mạp có cái bụng bia to đùng, đôi mắt nhỏ híp lại nịnh nọt cười lấy lòng.

“Người đâu?”

Phương Cần nhàn nhạt hỏi.

“Trên lầu, hai người đi theo tôi, tên nhóc kia nghe chừng chỉ là tấm chiếu mới, sau khi bị bắt về, vẫn co rúm co ró không dám động đậy.”

Sau khi vào trong nhà lão mập lớn giọng hẳn. Hạ Văn Xuyên không nói gì, lẳng lặng đi đằng sau lưng Phương cần, tiến đến lầu 2. Lầu 2 có mất gian phòng, trong mỗi gian phòng đều có người, nhưng ai làm việc người đó, chẳng ham hố đi xem náo nhiệt.

Lão mập đưa hai người dẫn đến gian phòng cuối cùng, vặn khóa đẩy cửa ra, nói với Hạ Văn Xuyên:

“Hạ tổng muốn hỏi gì cứ thoải mái, căn phòng này có cách âm, dù hét lớn bên ngoài cũng không ai nghe thấy.”

Nói xong, liền tránh sang một bên để Hạ Văn Xuyên và Phương Cần đi vào. Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc đèn leo lét treo trên trần, không có cửa sổ, phòng trang trí như một phòng hát karaoke, nhưng cực kỳ cũ nát, hàng ghế sofa đen sì, cáu bẩn, không biết đã bao nhiêu năm không đánh rửa.

Tần Đông ngồi bên cạnh góc tương trên sofa, chân cũng dẫm lên sofa, cả người co rúm, hai tay ôm bắp đùi, đầu tựa vào ngực, có chút run rẩy. Cậu ta mặc phong phanh, trong phòng lại không có máy sưởi, cảm giác sắp chết rét.

Sau khi hai người đi vào, Phương Cần lập tức khóa trái cửa. Hạ Văn Xuyên đi đến trước mặt Tần Đông, đứng một lúc, Tần Đông cương quyết không nhúc nhích, như thể thật sự bị đóng đá rồi. Hạ Văn Xuyên nhíu mày, nhấc chân đá anh ta.

Tần Đông bị đá giật mình hoảng sợ ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, trừng lớn mắt. Vừa nhìn thấy Hạ Văn Xuyên trong nháy mắt toàn bộ sự sợ hãi lập tức thu lại, chỉ còn kinh ngạc, có lẽ anh ta không ngờ người đến lại là Hạ Văn Xuyên.

“Anh Xuyên?”

Hắn ta ngơ ngác há miệng gọi theo phản xạ, nhưng rất nhanh như thể ý thức được điều gì, lập tức ngậm miệng. Quả nhiên, Hạ Văn Xuyên cười lạnh, nói:

“Cậu gọi ai là anh?”

Tần Đông rụt cổ lại, không dám lên tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, làm bộ lợn chết không sợ nước sôi.

“Thế nào, tưởng bọn cho vay nặng lãi bắt cậu?”

Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt nói. Tần Đông vẫn nhếch môi không mở miệng. Hạ Văn Xuyên rút tay khỏi túi áo, giơ đến trước mặt cậu ta, bình tĩnh nói:

“Nào, đưa điện thoại đây?”

Tần Đông không động đậy vẫn ngồi yên như cũ, nhưng đáy mắt thoáng dao động. Hạ Văn Xuyên lạnh lùng nhìn hắn ta, nói:

“Lấy ra.”

Ngữ điệu anh mặc dù không gay gắt nhưng lại băng lãnh, mạnh mẽ, bá đạo, khiến Tần Đông không chống đỡ nổi, cuối cùng run rẩy rút điện thoại ra, mở khóa đưa cho Hạ Văn Xuyên. Hạ Văn Xuyên vào album, rất nhanh đã tìm thấy tấm hình tên này chụp trộm hai người.

Anh quan sát một chút, thế mà chụp cũng không ít, phía sau còn có vài tấm nội dung không thích hợp cho trẻ em.

“Những tấm này, đã gửi cho ai chưa?”

Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt hỏi. Tần Đông không lên tiếng, chỉ lắc đầu. Hạ Văn Xuyên nheo mắt, xiết chặt điện thoại, giơ chân dùng sức đá tới, cú đá này khiến Tần Đông ngã sõng soài trên mặt đất. Lăn nửa vòng, Tần Đông chật vật bò lên, hoảng hốt đáp:

“Em không gửi cho ai khác, tất cả đều ở trong này.”

Hạ Văn Xuyên nhìn bộ dạng Hạ Miên Miên động tình trong tấm ảnh, tất cả đều bị Tần Đông nhìn thấy, lửa giận không biết từ đâu trào lên. Anh ta mặc kệ Tần Đông liên thiên, lải nhải cái gì, nhấc chân hung hăng đá mạnh vào l*иg ngực cậu ta.

Một cước này thẳng thừng đạp Tân Đông va mạnh lưng vào vách tường phía sau. Một cơn đau choáng váng ập đến khiến cả khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, nhưng dù sao cũng là dân chơi bóng rổ lâu năm, tay chân lại không bị trói.

Tần Đông theo bản năng phản xạ lại, lập tức đứng lên muốn đánh Hạ Văn Xuyên. Hạ Văn Xuyên từ nhỏ đã học võ, Tần Đông dù có sức mạnh hơn nữa cũng chẳng phải đối thủ của anh. Anh nghiêng người, nhấc chân đạp mạnh hắn ta một cái, cú đạp này mạnh đến mức khớp gối Tần Đông cong lại, trực tiếp quỳ xuống đất.

Tiếng xương gối va chạm với nền gạch phát ra tiếng vang giòn, Tần Đông đau đến độ rít lên thành tiếng.

Nhưng mà Hạ Văn Xuyên căn bản chưa hết giận, kéo cổ áo hắn lên, áp vào tường hung hăng đánh.

Tần Đông như một cái túi da không còn sức chống trả, nhận hoàn toàn cơn thịnh nộ đổ xuống, trên vách tường đã văng tung tóe máu, khuôn mặt Tần Đông sưng tím không nhận được ra hình dạng ban đầu.

Anh ta dùng tay lau máu mũi, bị dọa đến độ khóc nức nở quỳ xuống xin tha:

“Anh Xuyên, thật xin lỗi, về sau em không dám nữa. Em cũng bị bắt ép thôi, bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Nếu không trả đủ tiền những tên vay nặng lãi kia sẽ gϊếŧ em mất. “

“Em thực sự không còn cách nào khác mới lấy cái này ra uy hϊếp Miên Miên. Anh bỏ qua cho em… lần này. Đi mà.”

Hạ Văn XUyên nhìn bộ dạng hèn nhát của hắn, cũng lười đánh tiếp, thở sâu, nhét điện thoại di động của Tần Đông vào túi áo, xoay người nói với Phương Cần:

“Cho người đem thằng ranh này vất cho lũ vay nặng lãi kia.”

Tần Đông không thể tin vào tai mình, trừng lớn mắt, cho rằng chịu cực hình xong là xong, không nghĩ đến cơn ác mộng thực sự giờ mới bắt đầu.