Chương 10

Con trai nhỏ chịu không nổi, khóc lóc tự sát rất nhiều lần.

Lúc có người phát hiện ra Dư Mục, cậu ta đã ngồi trên xe lăn, bị đẩy đến khoa tâm thần.

Người đẩy xe lăn là một thanh niên khoảng 24 25 tuổi, gọi là Yến Trục Mạt, tự xưng là học sinh của thầy Dư Mục.

Đó là một thanh niên rất đặc biệt, ngũ quan xinh đẹp bắt mắt, dưới đôi mắt đào hoa là một nốt lệ chí, rõ ràng chỉ cần hơi có chút linh động, thì chính là một vẻ ngoài phong lưu đa tình trời sinh.

Đáng tiếc đôi mắt kia lại trống rỗng không chút gợn sóng, lúc chuyển động thì chỉ đờ đẫn, giống như một hồ nước lặng.

Người cũng quá mức gầy, dưới áo gió bằng len màu đen, là một làn da tái nhợt đến mức có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt. Y tá đưa số thứ tự đã đóng dấu qua, cách hơi gần, cảm thấy cái tay kia lạnh như băng.

Có người nhìn đến, Dư Mục cuộn tròn trên xe lăn, ánh mắt sợ hãi hoảng hốt, không ngừng lặp lại một câu nào đó.

Thanh niên ngồi xổm xuống trước xe lăn, hơi nghiêng đầu, kiên nhẫn nghe.

Phát hiện Dư Mục nói năng lộn xộn không hoàn chỉnh, thanh niên đặt tay lên cánh tay thầy mình, một lần nữa dạy cậu ta nói.

Hắn nói một câu, sau đó dừng lại, chờ Dư Mục ngồi trên xe lăn nói theo một câu.

Sắc mặt Dư Mục trắng bệch, cậu ta hoảng sợ mà nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, rồi lại không dám làm trái ý của đối phương, trúc trắc mà lặp lại không biết bao nhiêu lần.

“Không có làm những việc đó.” Dư Mục đứt quãng mà lặp lại, “Giả, đều là giả.”

"Thầy tin tưởng, em là một đứa trẻ tốt.”