Chương 17

“Không có.” Mục Du hỏi, “Bao nhiêu tiền, đắt không?”

Hệ thống: “……”

Ý nó không phải như này, chỉ là muốn hỏi Mục Du sao lại muốn ngồi xổm ở đây, không nói lời nào mà đối diện với vai ác suốt 60 giây.

“Không có bán.” Vấn đề của ký chủ, hệ thống cần phải đưa ra câu trả lời, “Chỉ khi vượt qua được cấp độ ẩn một cách hoàn mỹ, hoặc là rút thăm trúng thưởng mới có thể mở khóa.”

“Vậy quên đi.” Mục Du mất đi hứng thú, “Giúp tôi mua một cái áo khoác là được rồi.”

Cậu một bên nói, một bên dùng một tay kéo khóa, cởi bỏ áo khoác trên người xuống.

Nắm Tuyết Nhỏ vẫn còn đang nắm tay áo bên phải của cậu, nhìn thấy động tác của Mục Du, do dự trong chốc lát cũng học theo, thu tay lại, kéo khóa của áo khoác lông vũ trên người mình.

Mục Du không nhịn được cười, vươn tay, giúp nhóc con rút cánh tay từ trong ống tay áo ra.

Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một đứa trẻ nhỏ như vậy, tay nhỏ chân nhỏ, chỗ nào cũng mềm như bông, dừng như hơi mạnh tay một chút thì sẽ đυ.ng hỏng.

Cởϊ áσ lông vũ ra thì Nắm Tuyết Nhỏ cũng không còn tròn vo nữa, nhưng vẫn là một đứa nhóc mềm mại, không nói lời nào cũng không chạy loạn, không lên tiếng mà ngửa đầu nhìn anh.

Mục Du dùng áo khoác của mình bọc nhóc lại, kéo khóa lên, cầm áo lông vũ đi tìm nhân viên công tác.

Áo lông vũ màu trắng, bị bẩn một chút thì không thể che được.

Yến Chuẩn bị mấy đứa nhóc kia đẩy xuống bập bênh, để lại không ít dấu vết trên quần áo, đến dưới màn ảnh thì càng trở nên rõ ràng hơn.

Trong tư liệu, Dư Mục gặp được Yến Chuẩn bị đẩy từ trên bập bênh xuống, thay nhóc vỗ bụi đất trên người —— nhưng động tác này không làm áo khoác trở nên sạch sẽ hơn.

Ngược lại, những dấu tro bụi đó nhanh chóng làm áo khoác trở nên bẩn thỉu, che đậy những dấu tay trên đó.

Dư Mục có lẽ đúng thật là một biên kịch có thiên phú, có thể liếc mắt một cái tìm ra hung thủ, người làm hại cùng người bị hại, sau đó chen vào, đong đo lương tâm để đổi thành tiền.

“Ký chủ.” Hệ thống hỏi, “Là Yến Khê đẩy Yến Chuẩn xuống?”

Mục Du để hệ thống mở cameras, chụp lại mấy dấu vết trên áo khoác lông vũ: “Hơn phân nửa là vậy.”

Lúc vừa rồi, khi cậu nhìn thấy Yến Chuẩn ngã chúi đầu xuống đất vô cùng nguy hiểm, cũng không quan tâm đến thứ khác mà chỉ lo cứu người trước, hơn nữa lúc ấy rất hỗn loạn, cũng không thấy được là đứa nào ra tay.

Mục Du mới vừa đi một vòng, xung quanh đây không có camera cũng không có nhân viên công tác. Nhưng muốn xác định là ai động tay, kỳ thật một chút đều không khó, rốt cuộc dấu tay cũng bị lưu lại trên áo khoác lông vũ rồi.

…… Nếu như bị phủi sạch, thì không có cách nào.

Bởi vì động tác này của Dư Mục, cha mẹ nuôi của Yến Chuẩn mới có thể tìm tới cậu ta, thuê Dư Mục phối hợp nghĩ cách hủy diệt Yến Chuẩn.

Hệ thống sau khi nghe được thì im lặng một lúc lâu.

Suy luận này hợp lý nhất cũng có khả năng xảy ra nhất, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây thậm chí là chân tướng.

Cũng có nghĩa, Yến Chuẩn năm tuổi năm ấy gặp được Dư Mục, bị đối phương nâng đậy. Đây cũng là một chút ấm áp duy nhất trong cuộc đời của hắn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đồng lõa, một lần che lấp, một nước cờ đầu tiên.

……

Mục Du cầm cái áo lông vũ kia, giải thích tình huống với nhân viên công tác, sau đó lại trở lại trước mặt Yến Chuẩn đang ngoan ngoãn chờ, ngồi xổm xuống.