Chương 19

Loại biện pháp này không thích hợp để dùng cho một đứa trẻ năm tuổi tựa như trang giấy trắng.

Yến Chuẩn nghe không hiểu, nhưng xem hiểu, cũng có thể hiểu được đã xảy ra cái gì.

Đứa trẻ năm tuổi đã có thể hiểu được rất nhiều việc, Yến Chuẩn chưa chắc không biết, ngày đó Dư Mục đi về phía nó, duỗi tay nâng nó dậy, ôm nó vỗ vài cái, đến tột cùng là có mục đích gì.

Nếu không phải như vậy, Yến Trục Mạt của mười năm sau, cũng sẽ không ở trong một chương trình giải trí khác mà đưa Dư Mục đi.

Hắn học theo tất cả những gì mà thầy dạy, lại học được phương pháp, không chút cẩu thả mà bắt chước làm theo, mang thầy về ở bên cạnh hắn trong hồ băng lạnh lẽo.

……

Yến Chuẩn vẫn còn đứng tại chỗ.

Người tuyết nhỏ không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ mềm như bông cùng tay nhỏ đều lạnh đến trắng bệch, ngón tay nắm chặt cổ tay áo của Mục Du, vẻ mặt trống rỗng.

Cha Yến bước qua túm Yến Chuẩn một cái thật mạnh đến lảo đảo, mới vừa cúi người kéo khóa đã bị một cái tay khác lễ phép ngăn lại.

“Không cần, tôi vẫn còn.” Mục Du nhẹ nhàng nói, “Thời tiết lạnh, trở về rồi đổi.”

Bối cảnh chương trình giải trí được bố trí trong thung lũng tuyết, tuyết trắng xóa dưới ánh mặt trời sáng ngời, cách đó không xa là sân trượt băng và khu trượt tuyết trên núi cao.

Dựa theo thân phận "biên kịch" này của Dư Mục, Mục Du lấy được một phần kịch bản của chương trình giải trí, lật qua vài tờ. Kịch bản của chương trình là sự tương tác giữa cha mẹ và con cái, thiết kế bối cảnh đặc biệt này muốn nâng ai không cần nói cũng biết.

“Ngài Yến, ngài hiểu lầm.” Mục Du nói, “Tôi không có quyền lực, cũng không có lập trường truy cứu cái gì.”

Cha Yến thấy cậu hạ mình, liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá Mục Du, cười như không cười: “Biên kịch Dư nghĩ kỹ rồi?”

Mục Du gật đầu: “Tôi thấy đứa nhỏ này rất hợp duyên, muốn nhận nó làm học sinh, muốn làm thầy của nó.”

Mục Du giải thích: “Tôi muốn mang nó đi.”

Hệ thống: “……”

Cha Yến: “……”

“Ký chủ.” Hệ thống run rẩy vội vàng nhắc nhở, “Cha nuôi của Yến Chuẩn không từ thủ đoạn, không có thuốc chữa, không phải người, đặc biệt phù hợp với định nghĩa vai ác, nhưng ông ta không phải vai ác, cho dù ông ta tức giận bóp chết ngài thì cũng không có đường lui……”

Mục Du hỏi: “Có thể chứ?”

Tim hệ thống đập như muốn rớt ra, muốn xả thân ngăn cản cha Yến, lại bị Mục Du giơ tay vẽ khung vuông, biến thành một nắm kẹo bông gòn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Mục Du đặt hệ thống kẹo bông gòn vào trong lòng ngực Yến Chuẩn: “Giúp tôi chống đỡ.”

Kẹo bông gòn hốt hoảng: “…… A?”

Mục Du đi đến trước mặt cha Yến.

……

Việc sau đây rất không thích hợp để làm gương tốt, không thể cho học sinh nhìn.

Nếu cậu nhớ không lầm, ông chủ câu lạc bộ trượt băng mà cha Yến làm việc kia, còn thiếu cậu một số tiền không đáng nhắc tới.

Mục Du ghi nhớ thiết lập nhân vật bần cùng không một xu dính túi của “Dư Mục”, mở một cái túi nilon màu đỏ ra, tìm trong chốc lát, tìm được con dấu của người quản lý câu lạc bộ trượt băng ngân hàng quốc tế Burghead.

Cha Yến nhận ra con dấu kia, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, nhìn thẳng vào anh, đồng tử hơi co lại.

Mục Du bế Nắm Tuyết Nhỏ bị kẹo bông gòn bao phủ lên, giọng điệu thành khẩn, làm thầy kẻ khác: “Có thể nói, chúng ta chính là người một nhà.”

Không giống với suy đoán trước đó của hệ thống, cha Yến không có bóp chết Mục Du trong ba giây.

Sau khi nhìn thấy con dấu Mục Du lấy ra, sắc mặt của cha Yến vẫn không ngừng thay đổi, ngăn cản lại người vợ đang muốn chen vào, đi đến chỗ yên lặng gọi liên tục mấy cuộc điện thoại.