Chương 7

Làm một huấn luyện viên trượt băng nổi danh lâu năm, những huấn luyện của cha Yến luôn cực đoan khắc nghiệt, có những người tâm lý không ổn định, hoàn toàn không thể tiếp tục tập luyện, bị bắt giải nghệ, từ đội viên đến người nhà, ai cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, kẻ chân chính đã huỷ hoại tương lai của những thiếu niên đó, thế nhưng lại là Yến Chuẩn lang thang bên ngoài như bóng ma và phụ trách san bằng sân băng.

Là Yến Chuẩn trộm sổ tay huấn luyện thường ngày của cha Yến, làm giả bút tích và chữ ký của cha Yến.

Trải qua những sự việc trong mấy năm qua, Yến Chuẩn tựa hồ có bản năng tàn nhẫn trời sinh, hắn không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi sự chú ý của cha mẹ để có cuộc sống tốt hơn —— nhưng cũng không thể giống như khi còn nhỏ, thủ đoạn hủy hoại Yến Khê quá trực tiếp, nếu làm vậy thì sẽ quá rõ ràng.

Vì thế, hắn ở trong tối sửa lại kế hoạch huấn luyện của cha Yến, làm giả ghi âm của cha Yến, ác ý dẫn đường cho những đội viên thiếu niên đó liều mạng tập luyện, thậm chí những huấn luyện mù quáng đó căn bản không làm ra động tác gì.

Bình thường cha Yến quá mức uy nghiêm, những đội viên đó có thắc mắc về những bài huấn luyện được sắp xếp, cũng không dám chủ động đi hỏi. Vì thế đành phải vùi đầu khổ luyện, cuối cùng luyện đến gục ngã, có mấy người thậm chí còn để lại di chứng suốt đời.

Ảnh hưởng của chuyện này thật sự quá lớn, cha Yến tự nhận lỗi từ chức, lại bởi vì không thể đối mặt với những đội viên trẻ tuổi vô tội bị hãm hại đó, thế nên hoàn toàn ẩn lui, không hỏi đến bất cứ thứ gì liên quan đến việc trượt băng.

……

Sự tồn tại của Yến Chuẩn giống như là một cành cây thối rữa mục nát trên thân cây.

Không cần bạn phải cố ý miêu tả rằng cành cây này có bao nhiêu tồi tệ và xấu xí.

Xiêu vẹo và vô hồn, không có chồi non, cũng chẳng có lá xanh, càng không có loài chim nào sẽ chịu trải qua mùa đông trên nó.

Mặc kệ mọi thứ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, dấu vết mục nát sẽ lan rộng, kéo theo những cành cây khác cùng rơi xuống.

Tỉa bỏ một cành cây như vậy, có lẽ là bản năng của loại sinh vật “Người” mà không cần phải chỉ dẫn.

Dư Mục cũng không thể lấy trọn số tiền mười ba năm này.

Yến Chuẩn đã bị Yến Khê dẫn người vây bắt, chạy đến trên mặt hồ kết băng và bị vây kín hoàn hoàn.

Đi theo Yến Khê tới, là đám thiếu niên lúc trước bị tàn phế do huấn luyện kia.

Thật khó để nuốt trôi mối hận hủy hoại tương lai, rất khó để nói người nhà của những thiếu niên đó nghĩ như thế nào khi Yến Khê dẫn người tới bắt Yến Chuẩn, đến tột là có ngăn cản không…… Tóm lại, khi Dư Mục nhận được tin tức đã là ngày hôm sau.

Mặt băng vỡ nát, Yến Chuẩn không có cách nào đi lên, chỉ có thể nằm lại dưới đáy hồ.

Thời điểm nhận được tin tức này, Dư Mục đang lười biếng nằm trên sô pha mua bằng tiền của người nhà họ Yến cho, soạn kịch bản tiếp theo.

Buổi tối ngày hôm trước, Yến Chuẩn kỳ thật đã tới nhà Dư Mục, còn ngồi trên sô pha đối diện Dư Mục.

Khi đó Yến Chuẩn vẫn còn sống.

Thiếu niên cúi đầu, những sợi tóc mái rũ xuống trán, tròng mắt đen nhánh, dưới mí mắt có một nốt lệ chí.