Chương 34-2

“Bác sĩ, khi nào thì anh tôi tỉnh lại?” Trán Quý Gia Du nổi đầy gân xanh, như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Bác sĩ kiên nhẫn trả lời: “Nếu đêm nay vẫn chưa tỉnh lại, thì…”

“Vậy các người cứu anh ấy! Cứu anh ấy! Bác sĩ không phải sẽ cứu người sao? Anh ấy còn chưa chết, sao các người không cứu anh ấy!”Quý Gia Du khàn giọng gào thét!

Bác sĩ đã thấy nhiều người nhà bệnh nhân như vậy, vì thế bình tĩnh không cãi nhau với Quý Gia Du.

Quý Gia Du ngẩng đầu, kiềm chế tất cả tức giận, hai chân khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm bác sĩ khẩn cầu: “Bác sĩ, cầu xin ông, làm ơn cứu anh trai tôi!”

Một y tá ngồi xổm xuống, vỗ vai Quý Gia Du: “Mau đứng lên đi! Cậu phải tin tưởng anh trai mình, đêm nay nhất định sẽ tỉnh lại! Cậu đi nói chuyện với anh trai nhiều hơn đi!”

Lâm Trí Yến gật đầu lia lịa, đồng ý với lời của y tá.

Lâm Trí Yến và Quý Gia Du cùng một lúc nhìn mặt của y tá, hai người đều sững sờ.

Lâm Trí Yến nhận ra y tá này, mười năm trước, Quý Gia Du nằm viện, cô y tá này chụp lén cậu và Quý Gia Du.

Hiển nhiên, Quý Gia Du cũng nhận ra!

“Đúng vậy, anh của tôi không chết, anh ấy sẽ không chết!” Quý Gia Du tựa hồ nghe lọt tai, như mất hồn niệm những lời này, xoay người trở lại cửa phòng bệnh của Lâm Trí Yến.

Phòng chăm sóc đặc biệt, y không vào được, chỉ có thể cách một lớp kính nhìn chăm chú.

Trận bão tuyết này kéo dài suốt hai ngày.

Quý Gia Du đã hai ngày hai đêm không ngủ.

Lâm Trí Yến ở phòng cấp cứu suốt 14 tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng nhặt về một mạng.

Hiện tại phải chờ sáng sớm mới biết kết quả.

Thầy chủ nhiệm đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đôi mắt đỏ hoe: “Thầy xin lỗi! Thầy không nên cho các em đi tham gia thi đấu.”

Quý Gia Du không trách thầy chủ nhiệm, cho dù không phải là hôm nay, thì cũng là ngày mai.

Người nên xin lỗi chính là y.

“Thầy đã thông báo cho mẹ của Lâm Trí Yến, bà ấy đang trên đường tới.”

Ngày nghỉ lễ đó, Hà Xuân Phân chỉ ở cô nhi viện một ngày, rồi đi công tác.

Quý Gia Du áy náy gục đầu xuống: “Thầy!”

Thầy chủ nhiệm ngồi xuống ghế bên cạnh Quý Gia Du: “Em trở về nghỉ ngơi đi!”

Quý Gia Du không nói lời nào.

“Em ấy sẽ tỉnh lại!” Thầy chủ nhiệm lại nói.

Quý Gia Du lắc đầu: “Em muốn thấy anh ấy tỉnh lại!”

“Tống Lâm, em đã hai ngày không nghỉ ngơi, thân thể sẽ không chịu đựng nổi!” Thầy chủ nhiệm rốt cuộc nổi giận, “Em nhìn vết thương của em xem!”

“Có nghiêm trọng bằng anh ấy không?” Quý Gia Du lạnh băng nhìn chằm chằm vào mặt thầy chủ nhiệm, khóe mắt đỏ hoe, “Thầy có biết anh ấy bị thương nặng như thế nào không? Tất cả nội tạng đều lệch vị trí, thận bị tổn thương, xuất huyết bên trong, tất cả xương sườn đều bị gãy, có một cái đã đâm thủng trái tim, chỉ một chút thôi, anh ấy liền chết ngay lập tức.”

Thầy chủ nhiệm ngừng thở, không nói một lời.

“Em không nhìn thấy anh ấy tỉnh lại, thì sao em có thể ngủ được! Anh ấy là vì cứu em!”

Bỗng nhiên, Quý Gia Du nghĩ đến điều gì đó.

Y còn nhớ rõ lần đầu tiên rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Trí Yến ôm y, rất nhẹ nhàng nói một câu.

Anh ấy nói: “Tống Lâm, anh đến để cứu em!”

Y luôn cho rằng mình nghe nhầm, cho đến giờ phút này, người nằm trong phòng phòng chăm sóc đặc biệt không phải y, mà là Lâm Trí Yến.

Y mới tin, mình không nghe nhầm.

Lâm Trí Yến đến để cứu y.

Khi Hà Xuân Phân đến, trời đã hửng sáng, đường bị bão tuyết chặn lại, Hà Xuân Phân đi bộ dọc theo con đường trong thành phố, cũng may lần này đi công tác ở thành phố bên cạnh, đi bộ không mất nhiều thời gian.

“Dì Hà!” Quý Gia Du giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, đứng trong góc chờ người lớn xử phạt.

Hà Xuân Phân sờ tóc của Quý Gia Du, an ủi nói: “Không trách con!”

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng bác sĩ và y tá chạy tới, đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đóng lại thật mạnh.

Lâm Trí Yến nhìn bọn họ nỗ lực cứu mình, nhưng tất cả đều vô ích.

Trên màn hình điện tâm đồ, tất cả các con số đều chuyển thành “0”.

Hà Xuân Phân không biết diễn tả tâm trạng của mình giờ phút này như thế nào, lý tính một chút, Lâm Trí Yến chết cũng tốt.

Dù sao cũng không phải con ruột.

Cảm tính một chút, cô rất khổ sở, nói không nên lời, đây là đứa trẻ do chính tay cô nuôi nấng, luôn nghịch ngợm gây sự chọc giận cô, nhưng nửa đêm sẽ để một ngọn đèn cho cô, khi cô mỏi mệt sẽ giúp cô thư giãn.

Con người là cảm tính, không phải lý tính.

“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”

tác giả có chuyện nói:

Lần thứ ba sắp đến!