Chương 16

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến

Beta: Cách Cách

__________________________

Sự xuất hiện đột ngột của Denise làm Vương Tấn mệt mỏi không chịu được, buổi tối ngủ rất sớm.

Trong phòng ngủ tối đen, anh quấn chăn quanh người, như một chú chim non mệt mỏi, rụt cổ chui vào trong tổ, bên cạnh thiếu một người thật là không quen, lăn lộn qua lại một hồi mới ngủ được.

Giấc ngủ chập chờn, lúc tỉnh lại vẫn còn là đêm đen. Sau lưng Vương Tấn đột nhiên chạm vào da thịt ấm áp, một đôi tay lập tức ôm anh, là bờ vai dày rộng mà anh quen thuộc, Vương Tấn định dựa vào theo thói quen. Anh còn tưởng mình đang nằm mơ, thở dài một tiếng như trút được gánh nặng, tâm trạng căng thẳng cả ngày, cuối cùng cũng có thể thư thả.

Anh lim dim muốn ngủ, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn, “Ngủ đi.”

Vương Tấn giật mình một cái, bật người dậy tỉnh táo lại.

Đại não của anh còn chưa tỉnh, đã cảm nhận được Nhan Tư Trác vùi mặt vào hõm vai anh, ngửi tới ngửi lui như động vật, hơi thở nặng nề không ngừng phả vào tai anh, Vương Tấn muốn tránh né theo bản năng, lại bị ôm càng chặt hơn. L*иg ngực bị siết chặt đến mức anh gần như khó thở, Vương Tấn dùng cả tay lẫn chân muốn giãy ra, tiếng quần áo ma sát soàn soạt, trong lúc giãy giụa không biết đã thúc khuỷu tay vào đâu, chỉ nghe Nhan Tư Trác kêu lên một tiếng, cắn một cái thật mạnh vào vai anh.

“Đừng nhúc nhích.” Nhan Tư Trác dính vào Vương Tấn như keo dán, trải qua một phen giãy giụa vừa nãy, trong chăn giờ toàn là mồ hôi, hai người dán vào nhau ai cũng không dễ chịu cả, nhưng Nhan Tư Trác cố chấp không buông tay, l*иg ngực buồn bực, “Cho tôi ôm một lát.”

Vương Tấn không đánh lại được, chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc. Ý thức dần mơ hồ, Vương Tấn nhớ đến hai người họ còn đang cãi nhau, cả buổi chiều cũng chẳng nói chuyện với nhau, Nhan Tư Trác nửa đêm làm ra bộ dáng này, hắn rốt cuộc muốn gì?

Anh tóm lấy bàn tay càng lúc càng không thành thật của Nhan Tư Trác, dùng giọng vô cùng bình tĩnh nói, “Xuống khỏi giường tôi.”

Nhan Tư Trác im lặng không nói, bàn tay vói vào trong áo ngủ của anh, càng làm càn vuốt ve ngực anh, Vương Tấn cảm nhận rõ rệt cái vật nam tính kia dần cứng lên, cương lên đến kích thước có thể làm người ta sợ hãi, như một nòng súng chọc vào sau thắt lưng anh bỏng rát, đạn đã lên nòng, họng súng nóng bỏng.

Đã được kinh qua sự dũng mãnh mà thứ kia mang lại, chỉ cần trêu chọc một chút anh đã động tình. Vương Tấn không thể nhịn được nữa, xốc chăn lên ngồi dậy, “Cậu không đi đúng không, thế thì tôi qua phòng khác---”

Vừa đứng dậy, đã bị Nhan Tư Trác tóm lại ôm vào trong ngực, hơi thở ướŧ áŧ nóng bỏng lập tức phả vào tai, “Dượng, em rất nhớ anh.”

Trái tim Vương Tấn lỡ một nhịp, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từ đầu đến chân ngay cả máu cũng đông cứng lại.

Là một tay lão luyện tình trường, có lời ngon ý ngọt nào mà Vương Tấn chưa từng nghe qua? Nhưng tất cả chúng đều không thể nào làm tim anh đập nhanh hơn giờ phút này được. Vương Tấn cảm thấy may là màn đêm tăm tối, như tán cây tùng rậm rạp, giấu đi hai gò má nóng bỏng và vành tai đỏ hồng của amh.

Vương Tấn vẫn không động đậy, cố gắng làm ra vẻ hờ hững, “Biết sai rồi?”

“Em không sai.” Nhan Tư Trác trả lời một cách bình tĩnh, hắn vươn người qua xoay cằm anh lại, bốn mắt nhìn nhau còn nói lại lần nữa, “Em không có làm sai mà.”

Cái của nợ kia của Nhan Tư Trác chọc vào người Vương Tấn, cảm giác tồn tại rất mãnh liệt. Vương Tấn hít sâu vào, không tự giác nói lời chế giễu, “Vậy cậu có ý gì đây hả? Bên dưới dư thừa tinh lực, muốn tìm đại cái lỗ nào đó để chọc mấy cái?”

Mấy câu giữa trưa Nhan Tư Trác nói rất khó nghe, bây giờ Vương Tấn trả lại hết cho hắn, cố ý làm hắn khó chịu.

Nhan Tư Trác chăm chú hôn đuôi mắt, mũi anh, sau đó nghiêm túc nói, “Em nhớ anh.”

Bóng tối dày đặc không tia sáng, Vương Tấn chỉ nhìn được bóng dáng Nhan Tư Trác, còn có đôi mắt đen thăm thẳm, mang theo ma lực làm người ta hồn xiêu phách lạc, chỉ trong nháy mắt đã khóa chặt người ta trong đó.

Nhan Tư Trác nói, “Không ôm anh em không ngủ được, chuyện này với chuyện em cãi nhau với anh là hai chuyện khác nhau.” Hắn dừng một lát, lại nói thêm một câu, “Hai chuyện kia em sẽ không đổi ý.”

Vương Tấn chửi thầm một tiếng “Đệt”, hôn lên môi Nhan Tư Trác chặn miệng hắn lại trước khi bản thân bị hắn làm cho bối rối tơi bời, nói là hôn, chẳng thà bảo là cắn, nước bọt lẫn với máu tươi, xả hết tức giận, nôn nóng, thấp thỏm vào cái hôn này.

Nhan Tư Trác đáp lại nhiệt tình, vuốt ve mặt anh, bờ vai anh, dùng phần dưới cọ vào bụng anh, đốt lửa khắp nơi, nhưng vẫn không cởϊ qυầи áo Vương Tấn, thậm chí còn cài lại vạt áo trước bị bung ra của anh, hôn thật cuồng nhiệt.

Vương Tấn mờ mịt nhíu mày, bàn tay xoa đũng quần Nhan Tư Trác, Nhan Tư Trác liền đẩy hông cọ vào lòng bàn tay anh, ngẫu nhiên cọ sai chỗ, liền nhéo mạnh vào mông anh, qυầи ɭóŧ của Vương Tấn đều đã ướt đẫm, hai người lại chưa hề cởi một món đồ nào.

Vương Tấn thở gấp chịu không nổi, đuôi mắt ửng đỏ ngẩng cổ lên, dựa vào trong ngực Nhan Tư Trác, “Cậu mẹ nó… Cuối cùng có làm hay không?”

Nhan Tư Trác xoay người Vương Tấn qua, khiến anh đưa lưng về phía hắn, ôm vào trong ngực, áo ngủ bằng tơ lụa bị vén lên, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống đến đầu gối, lộ ra cặp mông trắng nõn. Hắn đỡ hành thân, để qυყ đầυ thô to ở cửa huyệt, giọng trầm khàn, “Không làm.”

Vương Tấn thật sự sắp bị Nhan Tư Trác bức điên, đầu đầy mồ hôi nắm lấy gối đầu, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy bên trong nổi lên, nhịn không được hướng mông dựa về phía Nhan Tư Trác, vì chịu đựng quá mức, đến cả chân răng cũng tê rần, “Không làm thì… Cút đi….”

Nhan Tư Trác bắt lấy thắt lưng Vương Tấn, dùng sức kéo về phía mình nhấn một cái, tính khí cắm mạnh vào, một phát vào hết, hung hăng đâm vào cửa khoang sinh sản.

“A---” Vương Tấn bất ngờ không kịp phòng bị phát ra một tiếng rên khẽ, ngay lập tức cắn chặt môi, kɦoáı ƈảʍ đầm đìa nổ tung trên từng dây thần kinh, làm lối vào căng chặt ấm áp điên cuồng co rút lại, Nhan Tư Trác suýt nữa đã bị siết đến bắn ra, nâng tay vỗ một phát vào mông anh, “Mẹ nó.. Đừng có siết chặt như vậy.”

Vương Tấn sợ bị phòng bên nghe thấy, đè nén tiếng thở dốc không dám lên tiếng, cả người sướиɠ đến run lên, bản năng xoay eo, dùng qυყ đầυ to cứng chà xát cửa khoang sinh sản, đổi lấy lại một cái tát vào mông càng mạnh hơn, kɦoáı ƈảʍ lẫn cảm giác nhục nhã trào lên ngập đầu, nhưng lại làm bên trong anh càng phun ra thêm nhiều dịch thể, chảy ra từ chỗ giao hợp như nướƈ ŧıểυ.

“Dượng, sao dượng có thể dâʍ đãиɠ đến thế này chứ…” Nhan Tư Trác hôn vành tai Vương Tấn, dùng một chân ngăn hông anh lại, làm anh không thể động đậy, cánh tay ôm lấy bụng Vương Tấn, chậm rãi vuốt ve, nhắm mắt nói, “Đã nói không làm là không làm, cắm vào dượng ngủ thôi.”

Chôn sâu vào trong thân thể Vương Tấn, điều này làm Nhan Tư Trác cực kỳ an tâm, Vương Tấn lại không thư thả như thế, tức giận nói, “Nhan Tư Trác---”

Chiều cao gần một mét chín của Nhan Tư Trác, còn thêm cơ thể to con, chân tay nặng muốn chết, Vương Tấn bị hắn đè muốn nghẹt thở, không có tí khoảng không nào để giãy giụa. Giãy mãi không ra được, Vương Tấn định mở miệng mắng chửi, lại cảm nhận được hô hấp đều đều của Nhan Tư Trác từ phía sau gáy, l*иg ngực phập phồng lên xuống, thế mà đang ngủ thật.

Vương Tấn nản lòng thả lỏng người, yên lặng nằm trong bóng tối, cảm nhận thứ đồ bên trong mông càng thêm rõ ràng, làm anh xấu hổ đến mức mặt đỏ đến nóng lên, ngay cả ngón chân cũng co lại. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc không chống đỡ được cơn buồn ngủ quấy rối, nặng nề ngủ mất.

Trong lòng có tâm sự, ngủ rất nhẹ, lúc Vương Tấn tỉnh lại trời chỉ mới tờ mờ sáng, anh xoay người theo bản năng định ôm Nhan Tư Trác, lại ôm lấy không khí, lúc này mới nhận ra không có ai cả, có lẽ là đã về phòng cho khách rồi.

Anh ngồi dậy khỏi giường, nhớ lại tình cảnh trước khi ngủ tối qua, ấn ấn giữa trán phát sầu.

Vương Tấn thật sự nghĩ không ra Nhan Tư Trác đang muốn làm gì, bọn họ như là hai người của hai thế giới song song, đang ngã vào vực sâu giữa hai bên, trước mắt không thấy mặt trời, sờ soạng bước đi giữa bóng tối, té ngã đến trầy da tróc vẩy, nhưng lại không đến mức thịt nát xương tan.

Từ xa đến gần, từ lạ đến thân, thật là phiền.