Chương 21

[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW123

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Chuyển ngữ: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920

__________________________

Chương 21:

Lý Tẫn Sơn ngồi trong phòng khách, hương vị tin tức tố Omega của Vương Tấn lưu lại trên sô pha, như là một cơn mưa nước đường ngọt ngào vừa trút xuống, cực kỳ nồng đậm, gần như làm hắn thở không nổi.

Cả buổi chiều mưa dầm dề này, hắn vô cùng tỉnh táo mà biết được, Vương Tấn là một Omega, một Omega đã bị người khác đánh dấu, còn đang mang thai. Cuộc tranh giành giữa Alpha này còn chưa bắt đầu, hắn đã thua đến không còn manh giáp.

Tiếng nước tí tách trong phòng vệ sinh dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng quần áo ma sát soàn soạt, còn có tiếng thở dốc bị đè nén, cơn gió lạnh của buổi tối mùa hạ thổi qua ngực, làm dây thần kinh căng chặt như dây đàn rung động từng hồi.

Lý Tẫn Sơn đến bên cửa, thử gọi một tiếng, “Vương Tấn, anh sao rồi?”

Cảm giác trống rỗng ngứa ngáy làm cơn sóng tình càng lên cao như nước lũ, cắn nuốt hết thảy lý trí của anh như mãnh thú, Vương Tấn kiệt sức dựa vào tường, ngay cả lông mi cũng ướŧ áŧ, “Lấy điện thoại của tôi…. Tên thứ nhất trong nhật ký cuộc gọi…”

“Anh nói cái gì, tôi nghe không rõ.” Lý Tẫn Sơn bỏ qua cảm giác lo lắng không thôi, ngồi xổm xuống gõ gõ cánh cửa, “Cứ chịu đựng như thế sẽ xảy ra chuyện đó, mở cửa ra đi, tôi cam đoan sẽ không chạm vào anh.”

Sự tự chủ của Lý Tẫn Sơn thật sự mạnh đến biếи ŧɦái, đối mặt với cục diện tin tức tố của Omega tràn ngập khắp cả phòng, đổi lại là Alpha khác thì đã sớm phá cửa xông vào, lôi Omega đang không hề có chút sức chống cự nào ra ngoài làm cho sướиɠ mới thôi, bản thân đang nắng cực, ai rảnh mà quan tâm người kia muốn hay không chứ?

Vương Tấn cố gắng nhích đến gần cửa một chút, khàn khàn mà lặp lại lần nữa.

Lúc này Lý Tẫn Sơn nghe rõ, không cần phải nghe hết cũng đã hiểu ý anh.

Điện thoại được gọi đến, đầu bên kia “Xùy” một tiếng, “Vương tổng, ngài bận rộn đến vậy, còn rảnh để mở máy lên à?”

Lý Tẫn Sơn mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói địa chỉ, “Cậu tốt nhất nên nhanh chóng qua đây, Vương Tấn không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”

Nhan Tư Trác nghe rõ, nghiến răng nghiến lợi phun ra vài chữ, “Lý Tẫn Sơn?”

Không đợi bên kia bắt đầu mắng chửi, Lý Tẫn Sơn đã lên tiếng trước, “Cậu có thời gian để nói nhảm với tôi thì không bằng mau chóng lên đường đi, đừng làm Vương Tấn phải chịu đựng nữa.”

“Sao Vương Tấn lại ở chỗ mày? Mày làm gì anh ấy rồi?”

“Một Alpha mà ngay cả Omega của mình cũng không bảo vệ được, lần đầu tiên tôi thấy luôn đấy.” Lý Tẫn Sơn giương giọng mỉa mai, bình tĩnh nói, “Vương Tấn đang trong kỳ động dục giả, nếu cậu không đến, tôi không ngại giúp anh ấy thay cậu.”

“Mẹ nó mày thử động vào anh ấy xem!”

Cúp điện thoại, Lý Tẫn Sơn xoa trán thở dài một hơi. Làm một Alpha không chỉ thất bại trong việc tìm bạn đời, còn phải chắp tay dâng Omega mình thích nhất cho người khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ còn muốn làʍ ŧìиɦ trong phòng của chính mình, cũng thật mẹ nó quá uất ức.

Hắn nghĩ mãi không ra, lấy tuổi tác và địa vị của Vương Tấn, sao lại để loại Alpha tuổi trẻ khinh cuồng, ngang tàng cường thế này trở thành Alpha của mình chứ, huống hồ Vương Tấn chưa bao giờ để lộ thân phận Omega của mình ra ngoài, thế mà lại tự nguyện làm chuyện mạo hiểm như sinh con cho một Alpha?

Không đợi Lý Tẫn Sơn chỉnh đốn lại đầu óc đang rối như tơ vò, chuông cửa đã bị ấn vang một cách thô bạo.

Bên ngoài không biết lại mưa từ lúc nào, bả vai Nhan Tư Trác ướt đẫm, hắn tháo mũ bảo hiểm ném xuống đất, dùng sức vẫy rớt nước đọng trên tóc, giày còn chưa cởi đã nhanh chóng xông tới, ánh mắt lướt quanh một vòng, giận dữ nhìn về phía Lý Tẫn Sơn, “Người đâu!”

Lý Tẫn Sơn lười so đo với thằng ranh này, nhếch cằm hướng về phía WC, “Nhà vệ sinh.”

Nhan Tư Trác thật sự rất nôn nóng, Vương Tấn vừa động thai khí, lỡ như lại nhịn đến xảy ra chuyện thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Hắn vặn tay nắm cửa vài lần, phát hiện bị khóa trái nên vội vàng gõ cửa, “Vương Tấn, mở cửa! Là tôi!”

Gần nửa thế kỷ sau, khóa cửa vang lên một tiếng “xoạch” nhỏ, Nhan Tư Trác vội vàng mở cửa ra, cả người Vương Tấn mềm nhũn ngã xuống, bị cánh tay cường tráng của hắn đỡ lấy, “Vương Tấn, Vương Tấn?”

Làn da Vương Tấn nóng kinh người, mơ mơ màng màng dựa vào trong lòng Nhan Tư Trác, ý thức mê loạn mà cọ xát, hít ngửi, áo ngủ của anh lộn xộn, cơ ngực lẫn bụng lõα ɭồ, hai tuyến nhân ngư kéo dài xuống phía dưới, xương hông vặn vẹo, như một dòng suối mờ ảo lấp lánh sinh động.

Trong lòng Nhan Tư Trác nghẹn muốn chết, đã sớm bị Vương Tấn cọ đến cứng. Hắn ôm ngang Vương Tấn, sải bước, tùy tiện chọn đại một căn phòng mà xông vào, dùng chân đóng cửa. Trong bóng tối không thấy rõ lắm, Nhan Tư Trác không tìm được giường, liền đặt Vương Tấn lên bàn, nhìn có vẻ là một cái bàn làm việc, vừa định bật đèn, đã bị một bàn tay mềm mại bắt lấy.

“Làm tôi….” Giọng Vương Tấn cực kỳ khàn, anh nâng lên một chân để lên mép bàn, phần thân dưới mở ra không hề liêm sỉ, “Nhanh lên… Làm tôi.”

Nhan Tư Trác tóm lấy eo Vương Tấn, kéo mạnh xuống, làm nửa mông anh lộ ra giữa không trung, thô bạo kéo rớt qυầи ɭóŧ ướt đẫm, cúi đầu gặm lên bờ môi của anh, cắn cho hả giận, “Dám chạy trốn với Alpha khác, hử? Giờ còn biết tìm tôi làm anh?”

Hai mắt Vương Tấn rơm rớm nước mắt, bị hôn đến hít thở không thông, vô lực dựa vào bả vai Nhan Tư Trác, tầm nhìn bị bóng tối bao phủ, xúc cảm lại càng thêm rõ ràng, ngay cả mông bị ma sát trên bàn gỗ, cũng làm anh thích đến run lên. Đôi chân dài ngọ nguậy, chưa dạy đã biết mà bám vào thắt lưng Nhan Tư Trác, bộ dáng hoàn toàn tùy người xâm chiếm.

Nhan Tư Trác quả thật bị hấp dẫn đến phát điên, hắn lấy ra thứ cứng rắn kia, thẳng lưng đâm vào giữa hai chân Vương Tấn, khe hở kia lại vô cùng trơn trượt, đâm hai lần cũng chưa vào được, sự đố kỵ mãnh liệt lại trào lên theo sự hứng khởi--- Bộ dáng này của Vương Tấn bị Lý Tẫn Sơn thấy chưa? Nếu Lý Tẫn Sơn dám ảo tưởng đến hình ảnh gì dơ bẩn, hắn chắc chắn sẽ moi luôn não tên kia ra!

Nhan Tư Trác đỡ tính khí nhắm ngay cửa huyệt, ác ý mà cọ xát nghiền ép, qυყ đầυ thô to hơi đâm vào, lại lui ra, kéo theo dịch thể dính nhớp không chịu được, nghiến răng cười khàn khàn nói, “Không biết bản thân to bụng, sẽ dâʍ đãиɠ đến mức lúc nào cũng chảy nước à?”

Tin tức tố Alpha quen thuộc bao phủ quanh người, Vương Tấn hiển nhiên tạm thời khôi phục lý trí, anh nhích người định tránh né, lại vì sức lực không đủ mà xụi lơ ngã trở lại trên bàn, khát vọng đến mức hai má hồng hồng, “Đừng có nói nhảm….”

Nhan Tư Trác cầm ƈôи ŧɦịŧ đang cương lên của Vương Tấn, chậm rãi xoa nắn, bức ra một tràng thở dốc dồn dập, hắn vỗ nhẹ hai cái lên bụng Vương Tấn, “Dượng, đã có con rồi, đừng ngượng ngùng như thế chứ. Muốn tôi làm anh, gọi một tiếng chồng ơi đi đã.”

“Cút….” Vương Tấn chịu không nổi mà quay mặt đi, eo lại không khống chế được mà nhếch lên, dùng kẽ mông ma sát tính khí vừa cứng rắn vừa nóng bỏng kia. Nhan Tư Trác không khách khí mà tát một cái vào mông anh, như đang trừng phạt anh tội dâʍ đãиɠ, nắm hành thân, sau đó càng trêu chọc cọ xát miệng huyệt, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, “Ngoan, gọi một tiếng chồng ơi, em lập tức cắm vào.”

Vương Tấn khóe mắt hồng hào, giãy dụa kịch liệt, nhấc chân muốn đá Nhan Tư Trác, khàn khàn mắng, “Không làm thì mẹ nó cút đi…. Đổi Lý Tẫn Sơn vào!”

Tính khí nóng bỏng đâm mở huyệt thịt, đột khiên cắm thẳng vào trong. Vương Tấn nức nở một tiếng muốn hỏng mất, bị tóm lấy đầu gối kéo ngược trở lại, trong bóng tối đen đặc, anh chỉ cần cúi đầu, sẽ lập tức thấy được thứ thô to kia ra vào giữa mông mình, ma sát đến mức nước tràn ra ngoài, như một thứ hình cụ tra tấn, làm anh run rẩy cả người.

“Cởϊ qυầи thì lẳиɠ ɭơ như thế, mặc quần vào thì lại trở mặt không quen,” Nhan Tư Trác kích động đến đỏ mắt, cuồng bạo đâm mạnh vào, lại luôn khống chế được góc độ, không đυ.ng đến cửa khoang sinh sản, “Vương Tấn, mẹ nó tôi phải làm chết anh mới được!”

Vương Tấn ngay cả sức lực để cãi lại cũng không còn, gân xanh nổi lên trên hành thân ma sát vách tường non mịn bên trong, làm hành lang nóng ấm chặt chẽ mở ra, kɦoáı ƈảʍ trí mạng ồ ạt xông tới, nổ tung trước mắt anh như từng đợt pháo hoa, điên cuồng quất vào mỗi một sợi dây thần kinh của anh, cả người như biến thành một vũng nước, ngọt ngào, dính nhớp mà tràn ra bàn.

Nhan Tư Trác vẫn duy trì tư thế ra vào mà lật người Vương Tấn lại, làm anh dựa vào bàn, chỉ dùng mũi chân chạm đất, làm bắp đùi và hậu huyệt căng chặt theo, gắt gao mυ"ŧ lấy thứ đang ở trong cơ thể, vẽ lên hình dáng của con quái vật to lớn kia một cách hoàn chỉnh.

Vương Tấn chịu không nổi mà nức nở một tiếng, lập tức nuốt lại vào yết hầu, cắn răng chịu đựng. Anh dùng khuỷu tay chống mặt bàn, lông mày nhăn lại, cho dù bốn phía tối đen, cũng có thể nhìn ra hai má anh đang ửng hồng.

Nhan Tư Trác sợ đè lên bụng Vương Tấn, một tay nhét xuống dưới bụng anh, một tay bắt lấy cổ tay anh đặt lêи đỉиɦ đầu, lúc này mới bắt đầu đưa đẩy, động tác không tính là hung ác, nhưng lại ma sát vừa dày đặc vừa kín kẽ, mỗi một tấc thịt non đều bị cọ qua một lần thật cẩn thận, Vương Tấn bị đâm thật thoải mái, nhếch mông đón nhận theo bản năng, ngay cả bắp đùi đều khẽ run lên.

Biết Vương Tấn sắp cao trào, Nhan Tư Trác dùng qυყ đầυ cứng rắn cọ xát cửa khoang sinh sản của anh, Vương Tấn không nhịn được run lên, cả người đều sắp lùi vào trong ngực Nhan Tư Trác, “Thích không, dượng?”

“.....Đủ rồi, buông ra.” Phía trước của Vương Tấn đã cứng muốn chết, không thể an ủi càng làm nó khó chịu hơn, nước từ phía sau chảy xuống dọc theo bắp đùi. Vành mắt anh đỏ hồng quay mặt lại, như bị khi dễ quá mức, đang cầu xin được khoan hồng, lại không chịu buông bỏ chút kiêu ngạo còn sót lại, còn hơi vênh váo sai khiến, nháy mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ ngược đãi của Nhan Tư Trác.

Nhan Tư Trác quả thật phải dùng hết tất cả sự tự chủ của mình mới nhịn xuống không đâm vào khoang sinh sản của Vương Tấn, việc này như thể cho một con sói đói khát một miếng thịt máu tươi đầm đìa, lại chỉ cho nó liếʍ vài cái, không cho ăn. Hắn xoay mặt Vương Tấn lại, thở dốc nặng nề, “Sau này nếu anh muốn bắn, chỉ có thể bị tôi làm bắn.”

Một bên khóe miệng Vương Tấn khẽ nhếch lên, tựa như khinh thường, giây tiếp theo lập tức bị tóm lấy thắt lưng, hung mãnh đâm vào cửa khoang sinh sản, kɦoáı ƈảʍ tột cùng vọt thẳng từ xương cùng lên đến não, Vương Tấn không khống chế được mà rên lên thành tiếng, thân thể run mạnh, phía trước run rẩy lắc lư, bắn tung tóe, mà phía sau bị thứ kia chặn lại, chỉ có thể run run mυ"ŧ vào.

Nhan Tư Trác như chưa đã thèm mà banh chân ra, vuốt ve bụng của Vương Tấn, nhẹ giọng nói, “Vương Tấn, anh mà còn dám dây dưa không rõ với Alpha khác, chờ bụng anh lớn lên, tôi sẽ làm anh đến mức không xuống giường được.”

Vương Tấn thần trí không rõ mà tránh né, bị Nhan Tư Trác cương quyết ngăn lại, dùng sức đâm một chút. Hắn vén mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của Vương Tấn ra sau tai, ngón tay ấn vào chỗ giao hợp, hô hấp nóng ướt thổi vào vành tai Vương Tấn, “Tôi còn chưa bắn đâu, anh muốn dùng tay hay là dùng chân?”