Chương 2: Hình xăm ma quái

Tôi gần như suýt khóc.

Cũng ngay lúc này, cửa mở ra.

Dì Trương, người hầu của biệt thự, xuất hiện ở trước mặt tôi.

Tôi trông thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn quen thuộc, bèn giống như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng.

“Dì Trương, đang có thứ gì đó ở trong phòng!”

Tôi mang theo tiếng nức nở mà hô lên.

Dì Trương nhìn tôi với vẻ mặt âm u.

“Cô Sở, cô đang nói bậy bạ gì thế?”

“Cậu Lục đã nói, chúng ta không được tự ý đi vào căn phòng này.”

“Nhưng mà căn phòng này vẫn luôn được khóa lại, làm sao cô vào được?”

“Dì không thấy những dấu chân đó sao?” Tôi run rẩy nói.

“Dấu chân gì?” Dì Trương hỏi một cách ngờ vực.

Tôi vừa muốn nói chuyện, lời nói lại bị chặn ở cổ họng.

Bởi vì những dấu chân ở trên mặt đất đã biến mất không còn sót lại gì.

Giống như chúng chưa từng tồn tại vậy.

Dì Trương vô cùng thô bạo mà lôi tôi ra ngoài.

“Cô Sở, tôi đã làm việc ở căn biệt thự này được hai mươi năm rồi.”

“Tôi hy vọng cô tự mình giải quyết cho tốt, đừng làm những chuyện khiến tôi khó xử.”

Tôi hỏi với nỗi sợ vẫn còn đọng lại: “Người được thờ cúng ở trong phòng là ai? Vì sao tôi chưa từng nghe Lục Khiêm nói đến?”

Dì Trương mang vẻ mặt vô cảm: “Có những chuyện không phải việc cô nên biết.”

“Mau trở lại phòng ngủ của cô đi.”

Tôi hơi không cam lòng.

Từ khi tôi dọn vào căn biệt thự này, dì Trương đã chướng mắt tôi.

Mẹ của Lục Khiêm đã mất từ lâu rồi.

Dì Trương đã chăm Lục Khiêm từ nhỏ đến lớn, đương nhiên địa vị không ngang hàng với người hầu bình thường.

Bà ấy thường gây khó dễ đủ đường cho tôi, hoàn toàn không đối xử với tôi như bà chủ.

Tôi tức tối vô cùng, quay đầu bước về phía phòng mình.

Bỗng nhiên dì Trương lại gọi tôi lại.

Không biết vì sao, hôm nay trông sắc mặt của bà ấy hình như tái nhợt một cách kỳ lạ.

Biệt thự nằm ở trong núi sâu, quanh năm ánh sáng không tốt.

Ánh đèn ở trên hành lang rất tối.

Dì Trương vẫn còn đứng ở bên ngoài căn phòng đó.

Khuôn mặt của bà ấy trong bóng tối có vẻ hơi u ám.

“Cô Sở…”

Giọng nói của dì Trương đột nhiên trở nên cực kỳ mơ hồ.

Giống như nói chuyện khi đang ngậm thứ gì đó.

Đầu của bà ấy càng lúc càng cúi thấp, giống như không thể chống đỡ nổi.

“Dì nói gì vậy?” Tôi cao giọng hỏi.

“Mau chạy đi.”

Dì Trương không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

Khi tôi còn muốn hỏi gì đó, lại trông thấy dì Trương bước chân với tư thế kỳ quặc.

Bà ấy bước vào trong căn phòng đó với động tác vô cùng cứng đờ.

“Gì vậy chứ, cũng không nói rõ ràng ra, không phải nói là không được tùy tiện đi vào sao?” Tôi lẩm bẩm một tiếng.

Nhưng tôi đã đợi hơn mười phút liền, dì cũng không đi ra.

Ngay tại lúc này, tôi nhận được một cuộc gọi.

Trong điện thoại là giọng nói nặng nề của bạn trai tôi, Lục Khiêm.

“Sở Sở, dì Trương ch.ết rồi.”

Cả người tôi chợt run lên.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương cụt của tôi rồi lan khắp cơ thể tôi.

“Làm sao… có thể? Dì ấy…” Tôi gần như nói một cách run rẩy.

“Một tiếng trước, dì ấy bị một chiếc xe tải bị mất kiểm soát đυ.ng phải ở trên núi, t.ử vo.ng tại chỗ.”

“Cổ của dì Trương bị đè gãy, người đã được đưa đến nhà x.ác rồi.”

“Dì ấy đã chăm sóc anh nhiều năm như vậy, không ngờ lại có kết thúc thế này.” Giọng nói của Lục Khiêm tràn ngập đau thương.

Sau khi cúp điện thoại, cả người tôi như đều đang ngâm mình trong nước lạnh.

Tôi nhìn chằm chằm vào căn phòng mà dì Trương đi vào.

Lục Khiêm sẽ không đùa giỡn chuyện này với tôi.

Tôi lại bước đến trước cửa của căn phòng đó lần nữa.

Tôi đẩy cửa, cánh cửa lại quay về trạng thái bị khóa.

Bên trong im lặng ch.ết ch.óc, không có bất cứ âm thanh gì.

Tôi đột nhiên nhớ lại, vừa nãy dì Trương không mở cửa để đi vào.

Bà ấy giống như trực tiếp đi xuyên qua cánh cửa này một cách nhẹ nhàng.

Tôi sợ đến mức da đầu tê dại, gần như vừa lăn vừa bò để chạy về phòng.

Rất nhanh sau đó, tôi liên lạc với Vân Huyền.

Vân Huyền nghe tôi nói xong, lại nói một chuyện càng kinh khủng hơn.

Cậu ta nói với tôi, có lẽ h.ồn của dì Trương bị ăn mất rồi.

“Tôi vốn cho rằng bạn trai của cậu của là đang nuôi người ch.ết mà thôi.”

“Nhưng không ngờ rằng, anh ta đang nuôi một con ác qu.ỷ.”

“Dì Trương đang đặc biệt trở về để nhắc nhở cậu đấy, có lẽ dì ấy từng thử bảo vệ cậu một lần.”

Tôi nhớ ra lúc đó khi tôi bị nhốt trong căn phòng ấy, là dì Trương đã mở cửa kéo tôi ra ngoài.

“Vậy thì đúng rồi, dì ấy muốn cứu cậu, nhưng lại chọc giận thứ ở trong phòng.”

“Ác qu.ỷ không chỉ ăn người, mà còn ăn qu.ỷ nữa.”

“Nhưng… Nhưng dì Trương đã tự đi vào căn phòng đó đấy…”

“Cậu thật sự nhìn rõ, là dì ấy tự mình đi vào sao?”

Lời nói của Vân Huyền khiến lòng tôi bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Tôi nhớ đến tư thế đi đứng kỳ lạ của dì Trương.

Bà ấy giống như bị thứ gì đó cưỡng ép kéo qua từng chút một.

Tôi rùng mình hết cả lên.

“Vậy bây giờ tôi nên làm gì? Cậu nói đúng, con mắt ở sau lưng tôi đã có xu hướng mở ra rồi.” Tôi nói với vẻ hoảng hốt lo sợ.

“Bây giờ tôi đang thu dọn hành lý để xuống núi.”

Nhưng lúc này, bên ngoài cửa sổ có một tia sấm sét xoẹt qua.

Những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên cửa sổ, phát ra tiếng lộp độp.

Lòng tôi cũng nặng nề hơn từng chút.

Mọi khi tôi xuống núi đều do Tiểu Vương, tài xế trong nhà đến đưa đón.

Nhưng hai ngày nay, Tiểu Vương vừa khéo xin nghỉ kết hôn.

Tôi lại không biết lái xe.

Khoảng cách từ biệt thự đến chân núi ít nhất cũng mười lăm mười sáu cây số.

Mưa như trút nước đã ngăn trở đường xuống núi của tôi.

Ngay giờ phút này, tôi có một cảm giác bất lực mãnh liệt.

“Cậu nói địa chỉ cho tôi biết, tôi sẽ đến tìm cậu.”

“Trước lúc này, cậu phải cố chịu đựng.”

“Có một cách có thể kéo dài thời gian mở ra của con mắt qu.an t.ài sau lưng cậu, chỉ là phải xem cậu có muốn hay không thôi.”

Tôi vội vàng nói rằng tôi đồng ý.

Vân Huyền nói với tôi rằng, chỉ cần tôi lấy dao n.át hình xăm ở trên người thì có thể trì hoãn việc mắt qu.an t.ài mở ra.

Ban đầu, tôi vẫn hơi do dự.

Dù sao tôi cũng là một cô gái, lại còn sợ đau.

Bình thường rút m.áu thôi hai chân tôi đã run lẩy bẩy, chứ đừng nói gì đến việc dùng dao n.át da mình.

Nhưng khi tôi đang vén áo ở phía sau lưng lên và trông thấy con mắt ấy vậy mà lại mở ra lớn hơn một chút, tôi chợt run lên một cái.