Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhang Cắm Ngược

Chương 4: Bí mật căn phòng khoá kín 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy một tiếng hít vào vô cùng nhỏ bé.

Tiếng đó rất khẽ, nhưng trong không gian yên ắng lại nghe thấy rõ mồn một.

Giống như có người đứng ở đó đang hút lấy làn khói bốc cháy từng chút một.

Cánh tay của tôi bỗng nổi lên một lớp da gà.

Lục Khiêm hướng về phía làn khói, đầu cúi thấp, phát ra tiếng khóc nức nở trầm thấp.

“Cố Hồng, bây giờ cậu đang ở đây đúng không? Nếu như cậu đang ở đây thì chạm vào tôi được không?”

Lục Khiêm nói với giọng điệu vô cùng hèn mọn.

Tôi nhìn chằm chằm vào bạn trai mình một cách khó tin.

Anh ấy ở trước mặt mọi người, từ trước đến nay luôn lễ độ, nhưng lại có vẻ lạnh lùng của người bề trên.

Khoảnh khắc tiếp theo xảy ra một cảnh tượng khiến da đầu tôi t.ê dạ.i.

Trên mặt đất, ở trước cái bóng của Lục Khiêm nhiều thêm một cái bóng vừa ốm lại vừa dài cực kỳ.

Cái bóng ấy rất ốm, cơ thể lại cực kỳ dài, hoàn toàn không phải là độ dài của người bình thường.

Tôi chăm chú nhìn lên mặt đất, hơi thở càng gấp gáp hơn.

Cái bóng ấy vươn tay ra, vuốt ve mái tóc của Lục Khiêm.

Nhưng ở trước mặt của Lục Khiêm lại chẳng có một ai.

Tôi bịt miệng lại, vẻ mặt tràn đầy ki.nh h.ãi.

Đột nhiên, cái bóng ấy ngừng chuyển động.

Nó hướng về phía tôi, chậm rãi quay lại rồi chìa một ngón tay ra, chỉ thẳng vào vị trí mà tôi đang trốn!

Khuôn mặt Lục Khiêm bỗng quay lại ngay lập tức.

Cũng may tôi đã sớm nhanh chóng trốn ra phía sau của chiếc đồng hồ lớn ở đằng sau.

Tôi ngừng thở, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân Lục Khiêm đi ra ngoài.

“Sở Sở, là em sao?”

“Là em đang lén nhìn đúng không?”

Giọng nói của Lục Khiêm nhẹ nhàng.

Tiếng bước chân dừng ở phía trước đồng hồ, không di chuyển nữa.

“Sở Sở, em đang trốn ở phía sau phải không?”

Cơ thể tôi không ngừng run rẩy, cố gắng kìm nén sợ hãi.

Sau khi Lục Khiêm nói xong câu này thì hoàn toàn không lên tiếng nữa.

Tôi đang mặc áo ngủ mỏng manh, đã lạnh cóng đến mức run cầm cập từ lâu rồi.

Nhưng hơn mười phút trôi qua cũng không có bất kỳ tiếng động nào.

Lẽ nào Lục Khiêm đi rồi sao?

Nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân mà.

Khi tôi đang nghi ngờ, bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôi chầm chậm quay ngẩng đầu lên.

Đầu của Lục Khiêm đang đặt ở phía trên cái đồng hồ.

Ánh mắt của anh ấy trừng to, nhưng trên môi lại đang nở nụ cười.

Anh ấy cứ nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt như vậy.

Tôi hét lên một tiếng, cũng không quan tâm nhiều như vậy, bèn chạy th.ục mạng xông ra ngoài.

Nhưng tôi cứ chạy cứ chạy, trong đầu tôi lại nảy ra một ý nghĩ càng s.ợ hơn.

Cái đồng hồ ấy có lẽ cao khoảng hơn hai mét, nhưng Lục Khiêm chỉ có một mét bảy mươi lăm.

Làm sao anh ấy có thể đặt đầu lên đó được?

Trừ khi…

Có thứ gì đó đang nhấc anh ấy lên.

Lục Khiêm đi theo phía sau tôi.

Anh ấy đi rất chậm rãi, giống như không gấp gáp chút nào.

Nhưng tôi càng chạy về phía trước thì cảm giác kỳ lạ càng mãnh liệt.

Dường như hành lang hôm nay dài một cách khác thường.

Bình thường bước vài bước là có thể đến rồi, nhưng bây giờ lại giống như không có điểm cuối.

Ngay lúc này, đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên trở nên lúc sáng lúc tối.

Tôi quay đầu lại.

Lục Khiêm vẫn đang đứng ở một chỗ cách tôi không gần không xa.

Đôi môi đỏ tươi giống như kéo đến mang tai.

Tôi chợt nhận ra có gì đó không bình thường.

Cho dù Lục Khiêm đi rất chậm, nhưng khoảng cách giữa tôi với anh ấy lại chẳng bị kéo giãn ra chút nào.

Cho dù tôi có dùng hết sức bình sinh để chạy về phía trước thì khoảng cách với Lục Khiêm cũng hoàn toàn không có gì thay đổi.

Sau khi nhận ra được điều này, khuôn mặt tôi càng tái mét hơn.

Nhưng cũng ngay lúc này, bỗng nhiên tôi trông thấy bóng dáng căn phòng của tôi.

Ánh đèn sáng rực xuyên ra từ trong phòng.

Tôi giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, dùng hết sức để chạy đến đó.

Nhưng đến khi tôi kích động đẩy cánh cửa ra và muốn đi vào, con ngươi lại đột nhiên co rút lại.

Đây chẳng phải phòng của tôi.

Mà là căn phòng có lư hương.

Người đàn ông trong bức ảnh ở trên bà.n th.ờ, cười như không cười mà nhìn tôi chằm chằm.

Giây tiếp theo, một bàn tay đặt lên bả vai của tôi.

Tôi run lẩy bẩy quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt của Lục Khiêm.

Không biết anh ấy đã bước đến phía sau tôi từ khi nào.

Sắc mặt của Lục Khiêm trắng bệch, đôi môi đỏ tươi nhếch mép mỉm cười.

Mũi chân của anh ấy nhón lên rất cao, cả người lại cong xuống thấp cực kỳ.

Giống như có thứ gì đó nặng nề đang đè lên lưng của anh ấy.

Ánh mắt của tôi run rẩy nhìn về phía cái bóng ở trên mặt đất.

Còn có một thứ hình người đang nằm sấp trên cái bóng của Lục Khiêm.

Bây giờ thứ ấy đang nằm nhoài ở trên lưng Lục Khiêm.

“Sở Sở, vì sao không ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ đi…”

Trong giọng nói của Lục Khiêm xen lẫn sự ác ý sắc bén.

Tôi hét lên một cách mất kiểm soát.

Một giây sau, tôi cắ.n đầu lưỡi, phun một ngụm m.áu đầu lưỡi về phía anh ấy.

Cơ thể Lục Khiêm rung lên một cái.

Cái bóng trên mặt đất trở về trạng thái bình thường.

Dường như thứ trên người Lục Khiêm cũng biến mất.

Bỗng nhiên anh ấy lại mất ý thức, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Lục Khiêm bất tỉnh đến khi trời sáng.

Tôi không dám đến gần anh ấy, chỉ có thể để mặc anh ấy nằm trên mặt đất.

Hình như Vân Huyền vẫn chưa đến, tôi gửi tin nhắn cho cậu ta nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.

Tôi đã thu dọn hành lý xong cả đêm, quyết định rời khỏi đây trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »