Chương 5: Chạy trốn

Khi tôi đang kéo hành lý đi ra ngoài, trùng hợp gặp Lục Khiêm đã tỉnh lại.

Anh ấy thấy tay tôi đang cầm hành lý, sắc mặt chợt thay đổi.

“Sở Sở, em muốn đi đâu?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ấy.

“Nếu không đi, em sợ em không giữ nổi cái mạng nhỏ này.”

Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt đi, mắt thường cũng có thể thấy được.

Anh ấy sa sút tinh thần, thở dài.

“Tối hôm qua, có phải em đã thấy quá trình anh th.ắp nh.ang rồi đúng không?”

“Sở Sở, em nghe anh giải thích, sự việc không phải như em nghĩ đâu.”

“Nhang là chuyện thế nào?”

Hai tay tôi khoanh lại, nói chuyện một cách lạnh nhạt: “Được, vậy để em nói, mỗi ngày vào nửa đêm anh đến th.ắp nh.ang là chuyện gì?”

“Cái người tên Cố Hồng mà anh đang th.ờ là ai?”

Sắc mặt Lục Khiêm u ám, bắt đầu giải thích với tôi.

Anh ấy nói với tôi rằng, Cố Hồng là một người bạn của anh ấy.

Anh ấy vẫn luôn xem Cố Hồng là anh em tốt.

Nhưng không ngờ Cố Hồng lại vụиɠ ŧяộʍ ôm ấp loại tình cảm kia với anh ấy.

“Trước em, anh từng có một người bạn gái.”

“Nhưng một đêm trước khi bọn anh kết hôn, Cố Hồng đã tr.eo cổ t.ự s.át.”

“Anh đã tìm được rất nhiều sách liên quan đến t.à thuật ở trong phòng của cậu ấy, anh mới biết anh không hiểu cậu ấy chút nào cả.”

“Sau khi cậu ấy ch.ết thì biến thành ác qu.ỷ, quấn lấy anh với người bạn gái lúc đó.”

“Cậu ấy không hại anh, nhưng lại hại ch.ết bạn gái của anh. Cô ấy ch.ết rất th.ê th.ảm, tự l.ột cả một lớp da của mình khi còn đang sống sờ sờ.”

“Trước khi ch.ết, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, không phải chỉ là một lớp da của phụ nữ sao? Bây giờ mình cũng có rồi, hihi…”

“Cố Hồng quấn lấy anh như â.m h.ồn bất tán, một đạo sĩ già đã chỉ cho anh một cách.”

“Giả vờ th.ờ li.nh h.ồn của Cố Hồng.”

Lục Khiêm nói, nh.ang mà anh ấy dùng để thắp được chế tạo ra bởi vật liệu đặc biệt.

Có thể làm suy yếu sức mạnh của ác qu.ỷ.

Chờ đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, sức mạnh của Cố Hồng sẽ suy yếu đến mức nhỏ nhất.

Đến lúc ấy là có thể trực tiếp khiến hồn phách của anh ta hồn phi phách tán.

“Mỗi đêm Cố Hồng đều sẽ quấn lấy anh, mê hoặc anh làm một vài chuyện anh không muốn và nói những lời buồn n.ôn.”

“Nhưng em tuyệt đối đừng tin vào những gì em thấy được, tối mai là anh có thể hoàn toàn thoát khỏi Cố Hồng rồi!”

Lục Khiêm bắt lấy tay tôi một cách nôn nóng.

“Bố cục của biệt thự này đã từng được vị đạo sĩ đó tự tay sắp xếp, không phải em vẫn luôn tò mò về hai cây cột ở trong phòng khách sao?”

“Đó là đinh qu.an t.ài, đặc biệt dùng để trấn áp sức mạnh hồn thể của Cố Hồng.”

“Chỉ cần em ở trong căn biệt thự này, cậu ta không dám động đến em.”

“Một khi em ra khỏi biệt thự, sức mạnh của cậu ta không bị hạn chế nữa và sẽ trực tiếp gi.ết em.”

“Vì vậy em tuyệt đối không được rời khỏi.”

Nhưng tôi không tin tưởng vào lời nói của Lục Khiêm chút nào.

Nếu lời Lục Khiêm nói là thật, vậy mắt qu.an t.ài sau lưng tôi lại là chuyện gì đây?

Tôi nói ra nghi ngờ và chất vấn của mình.

Ai ngờ Lục Khiêm liền thay đổi sắc mặt.

“Ai nói với em về mắt qu.an t.ài?”

“Hình xăm ấy đúng thật là không phải dùng để chiêu tài, nhưng vốn cũng không phải là mắt qu.an t.ài gì đó.”

“Con mắt mà em xăm sau lưng, là dùng để ngăn Cố Hồng đến gần em!”

“Đây là bùa hộ mệnh cuối cùng mà lão đạo sĩ đó xăm lên người cho em.”

Lục Khiêm nói xong, bỗng nhiên lại nhận ra cái gì, không để ý đến sự ngăn cản của tôi, vội vàng vén áo tôi lên.

Sau khi anh ấy nhìn thấy hình xăm bị tôi n.át ở sau lưng, sắc mặt anh ấy trở nên khó coi cực kỳ.

“Em không nên phá hư nó…”

Sắc mặt của Lục Khiêm mang theo một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Những lời này của anh ấy khiến tôi càng thêm mơ hồ.

Lời nói của Vân Huyền và Lục Khiêm, rốt cuộc tôi nên tin ai đây?

Trông thấy sắc trời bên ngoài đã sáng, tôi vẫn quyết tâm muốn rời khỏi biệt thự.

Dù sao đi nữa, dáng vẻ của Lục Khiêm vào đêm hôm qua thật sự k.ỳ dị quá.

Tôi không quan tâm đến sự ngăn cản của Lục Khiêm, vẫn khăng khăng muốn rời khỏi biệt thự.

Lục Khiêm thấy khuyên tôi không được, chỉ đành tháo chuỗi tràng hạt trên tay xuống rồi đeo lên tay tôi.

“Đây là chuỗi tràng hạt mà anh đeo từ nhỏ đến lớn, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng tuyệt đối không được tháo nó ra.”

Quả thực Lục Khiêm vẫn luôn đeo chuỗi tràng hạt này, tôi cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu liền kêu tài xế đưa tôi xuống núi.

Sau khi rời khỏi biệt thự, tôi ngồi xe cả đường về quê.

Lúc này, tôi nhận được tin nhắn của Vân Huyền.

Cậu ta nói thời gian tàu hỏa bị trì hoãn, lúc này cậu ta mới xuống tàu.

Sau khi biết được tôi đã rời khỏi biệt thự, Vân Huyền bèn nói muốn đến tìm tôi.

Nhưng tôi vẫn do dự một chút, nghĩ đến lời nói của Lục Khiêm.

Tôi cảnh giác, vẫn không nói cho anh ta biết địa chỉ quê nhà của mình.

[Xem ra cậu vẫn không tin tưởng tôi lắm.]

[Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nếu bạn trai cậu đưa chuỗi tràng hạt cho cậu, cậu tuyệt đối đừng nhận.]