Chương 12

Vào tối thứ bảy Diệp Nhứ nói với anh, khoảng ba giờ chiều sẽ đến.

Lúc cô đến trạm xuống xe khoảng hai rưỡi chiều, đi đến trường về tới ký túc xá để cất hành lý, không lệch lắm đến ba giờ.

Cô tính toán thời gian không muốn để anh phải đợi thêm một phút.

Mấy ngày ngắn ngủi ở chung với nhau, nhưng Diệp Nhứ xem như hiểu rõ anh thêm một chút, anh chính là một cú đêm, buổi tối lúc nào cũng ngủ rất muộn, ban ngày bao nhiêu sự mệt mỏi đều hiện rõ trên gương mặt, cô cũng đã từng hỏi buổi tối anh hay làm gì, anh luôn nói là ở bên ngoài, không có nói cụ thể là làm gì, Diệp Nhứ hoàn toàn tin tưởng anh, cũng không hỏi thêm lần nào nữa.

Cô cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống của anh, mỗi người đều có nguyên tắc sống riêng, hơn nữa, dường như hầu hết thời gian anh dành để tán gẫu với cô, cho nên anh rốt cuộc đang làm gì cũng không quan trọng lắm.

Một người có thể trả lời tin nhắn của bạn trong một giây, đa số đã để bạn ở trong lòng.

Cho nên buổi sáng chủ nhật hôm nay Diệp Nhứ không nhắn tin cho anh, trên xe buýt cũng không nhắn, cô nghĩ chắc anh đang làm tổ trên giường ngủ bù.

Ngược lại là ngay buổi sáng Lương Gia Hoằng đã chủ động nhắn cho cô, tới nơi thì nhắn cho tớ.

Diệp Nhứ vừa tới phòng ngủ đã gửi tin nhắn cho anh, nói cô vừa đến trường, anh liền trả lời, nói một lát nữa anh đến, chờ ở ngoài cổng trường.

Khi đó nếu không truy cập internet, bình thường sẽ tắt kết nối mạng, để tránh lãng phí dung lượng truy cập, cho nên thỉnh thoảng bọn họ sợ đối phương bỏ lỡ tin nhắn, sẽ trực tiếp gửi tin nhắn, đó là phương thức nhanh nhất khiến đối phương có thể đọc được tin nhắn.

Diệp Nhứ là người đầu tiên đến phòng, những người khác còn chưa tới, cô lấy từng bộ thu đông ở trong túi ra treo vào trong tủ quần áo, sửa sang lại tất cả mọi thứ, chọn một cái balo nhỏ màu đen, đem tai nghe, máy tính, giấy ăn, ví tiền, nhét vào trong túi.

Cô đeo chiếc balo nhỏ, đi tới trước gương lớn trong phòng vệ sinh soi trái soi phải, tóc không bị rối, mấy tàn nhang trên mặt cũng bị phấn phủ che mất, quần áo cũng không bị lộn xộn.

Đang chuẩn bị ra cửa, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay người trở lại, từ trong ngăn kéo lấy ra sợi dây đỏ cùng nhẫn mạ bạc mua mất ba tệ*, trông giống nhau đeo lên tay, sau đó giống như một chú chim nhỏ, từng bước chân nhịp nhàng từ tầng năm đi xuống.

(*3 tệ= 10k)

Khu ký túc xá nằm ở phía đông, cổng chính của trường ở phía tây, từ ký túc xá qua đó phải đi qua căng tin, khu giảng dạy, khu thí nghiệm, khu dạy học cũ, nhà để xe, quầy bán quà vặt.

Hôm nay trời nắng khá to, thậm chí đi vài bước đã cảm thấy hơi nóng.

Diệp Nhứ cầm điện thoại di động, bước nhanh về phía cổng trường, Lương Gia Hoằng nói rằng anh đã tới.

Từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy mảnh khảnh ngoài cổng, anh mặc chiếc áo phông trắng, lớp vải sạch sẽ đung đưa theo làn gió phác họa vòng eo gầy cùng tấm lưng thẳng tắp, có lẽ là có chút mệt mỏi, một bên anh cúi đầu nghịch điện thoại một bên sờ sờ sau gáy, thần sắc nhàn nhạt trên khuôn mặt anh tuấn, lúc anh ở một mình trên mặt hiếm khi biểu lộ cảm xúc, thậm chí còn có một chút lạnh lùng.

Chỉ là khi đó Diệp Nhứ vẫn rất u mê, chỉ nhìn thấy là gương mặt anh trông thật dịu dàng, ở trong sự dịu dàng của anh làm cô càng ngày càng say đắm, ngay cả Lương Gia Hoằng cũng bị cô làm cho kinh ngạc không dứt, lúc đầu chỉ là tương tư sau đó lập tức bị cưa đổ.

Anh ấn ấn xem danh bạ, tiện tay xóa mấy số điện thoại không còn liên lạc, sau đó nâng mắt nhìn vào trường học.

Diệp Nhứ như bước ra từ ánh mặt trời rực rỡ.

Hôm nay trang phục của cô không có gì nổi bật, thật ra không gọi là đẹp xuất sắc, nhưng ở lúc đó, những học sinh xung quanh vẫn còn có vài nét trẻ con, chưa hiểu về phong cách thời trang, cô có vẻ nổi bật hơn, huống chi cô cũng là người có khí chất.

Một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng rộng thùng thình lười biếng, bên trong có một chiếc áo màu đen, áo sơ mi chỉ cài một chiếc cúc, cổ áo hờ hững lệch sang một bên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng nõn như sứ.

Đôi chân nhỏ mặc chiếc quần jean màu xanh sẫm mỏng phía dưới là đôi giày vải trắng sạch sẽ.

Vào thời điểm đó, giày đế cao rất phổ biến, một số đôi đế cao quá mức, giống như đi cà kheo, mà Diệp Nhứ không có, lựa chọn một đôi giày có kiểu dáng phổ thông.

Dáng người mảnh mai gọn gàng giản dị, mắt ngọc mày ngài, nhẹ nhàng động lòng người.

Anh cất điện thoại, trên gương mặt cuối cùng cũng hiện lên một cảm xúc khác, đó là ánh nhìn đầy âu yếm với người con gái đang bước đến phía anh.

Trên đường ra cổng trường có làn gió thổi qua hàng cây, Diệp Nhứ sợ tóc mái bị thổi loạn, vì thế cúi đầu đi qua.

Đi đến trước mặt anh, cô mới hơi hơi ngẩng đầu lên.

Những mong đợi và vui mừng khôn xiết ngập tràn trong lòng khi đứng trước chàng trai mình yêu lại chỉ biến thành một câu nhẹ nhàng: “Chúng ta đi đâu đây?”

Lương Gia Hoằng đối với chuyện này cũng chưa nghĩ tới, anh chưa bao giờ chủ động tổ chức bất kỳ cuộc vui nào sau đó gọi người tới chơi, hầu như đều là những người đó đặt phòng, đặt địa điểm, gọi điện thoại cho anh, sau đó anh tới.

Hai người họ đi về hướng đường lớn, trong đầu anh hiện ra một vài địa điểm có thể hẹn hò, nhưng vẫn là tôn trọng nữ sinh đi.

Anh hỏi: “Cậu có nơi nào muốn tới không?”

Chỗ này lớn như vậy, đường Nhất Bát chắc chắn sẽ có nhiều địa điểm, Diệp Nhứ suy nghĩ một chút nói: “Cậu ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Vậy chúng ta tới "Thú vị" đi.”

“Thú vị” là một nhà hàng, trang trí độc đáo, giá cả lại phải chăng, ở đây nó là quán mì thịt bò đơn sơ cùng “Come on Town” một tiệm cơm rất lớn ghép thành một con đường , dọc theo đường Nhất Bát đây là hai nhà hàng duy nhất vừa có phong cách mà đồ ăn lại ngon.

Nhưng Lương Gia Hoằng không biết, ngay từ đầu anh nghe cũng không hiểu, rũ mắt nhìn về phía cô, hỏi: “Cái gì thú vị?”

Diệp Nhứ kinh ngạc: “Cậu không biết sao? Đó là một nhà hàng, cậu chưa từng đến đó sao? ”

“Chưa từng.”

Diệp Nhứ: “Thật ra cũng đã lâu tớ không tới đó, gần đây nó mở muộn hơn Come on Town, vào lúc lớp tám lớp chín tớ thường xuyên cùng em gái đến đó. ”

“Cậu còn có em gái sao?”

“Là em họ tớ, nhà bà ngoại tớ ở ngay phía trên chùa, chính là ngôi chùa lớn nằm trên đường Ngao Sơn đó, cách chỗ này rất gần, đi xe điện mất khoảng mười lăm phút.”

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Diệp Nhứ đều sẽ đến nhà bà ngoại, em họ cô chỉ sinh sau cô vài ngày, thậm chí khi còn bé còn bị người khác hiểu lầm là sinh đôi, cô học cấp hai ở nông thôn, em họ lại học ở thành phố, cho nên biết nhiều hơn cô, vì thế vừa đến kỳ nghỉ cô ấy liền dẫn theo Diệp Nhứ ra đường chơi.

Hai người có hơi bất đồng quan điểm, Diệp Nhứ ngoài lạnh trong nóng, so với em họ, cô có phần thua thiệt, em họ cô lớn lên vừa xinh đẹp lại chu toàn, cả đời này, cho dù là chuyện gì cũng nhanh hơn Diệp Nhứ.

Bao gồm cả việc yêu sớm.

Thời điểm Diệp Nhứ còn đang đọc tiểu thuyết ngôn tình, cô nương này đã hẹn hò với chàng trai đẹp trai và giàu có nhất trong lớp, khi đó vừa mới vào lớp bảy.

Mỗi năm nghỉ đông hay nghỉ hè, cô giống cái đuôi đi theo phía sau bọn họ, ở “thú vị”, cô ngồi đối diện bọn họ, người em rể này luôn hào phóng gọi một bàn đồ ăn cho cô, vì thế Diệp Nhứ vừa ăn vừa nhìn bọn họ ân ái, ban đầu cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nhiều lần như vậy, cô cũng cảm thấy bình thường, thậm chí sâu trong đáy lòng có chút hâm mộ.

Nhưng hiện tại không cần hâm mộ nữa, nhìn đi, cô cũng dẫn bạn trai của mình đến đó hẹn hò.

......

Thời điểm còn đang học cấp hai thì nhà hàng đó chỉ có một tầng, diện tích khá lớn, hai ba năm sau thị trấn bắt đầu thu nhỏ, bây giờ quán có hai tầng, diện tích đã giảm đi gần một nửa.

Nhà hàng trang trí theo tông màu trầm, sàn nhà được lát gạch màu đen, treo đèn chùm pha lê, tường ngăn được sử dụng bằng kính lượn sóng mờ.

Nhà hàng này có chia ra khu riêng tư.

Lương Gia Hoằng nhìn quanh một vòng, dùng giọng điệu đánh giá nói: “Nhà hàng này nhìn qua cũng không tệ lắm.”

Diệp Nhứ vừa nghe, cảm thấy anh giống như một ông chủ tới xem đất, hài lòng nói nơi này không tệ, có thể mua được.

Hơn ba giờ chiều, không phải thời điểm để ăn cơm, cho nên không nhiều người lắm, ngay cả nhân viên phục vụ cũng thoải mái dựa vào tường đứng tán chuyện với đồng nghiệp.

Hai người chọn một cái bàn nằm trong góc, hai bên là tường, phía trước cũng không có đường, vị trí này sẽ không có người đi qua.

Diệp Nhứ ngồi ở bên, sofa da màu đỏ sậm mềm mại bóng loáng, cô vừa mới buông balo xuống, chỗ ngồi bên cạnh hơi lún lại, Lương Gia Hoằng không ngồi đối diện, mà lại ngồi bên cạnh cô.

Diệp Nhứ khẽ cười, cô nghĩ rằng anh nên ngồi bên cạnh cô, nếu như ngồi đối diện,cảm giác hơi xa lạ, bọn họ giống như hai người bạn hơn.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, dịu dàng cười nói: “Chọn xong có thể gọi tôi. ”

Lương Gia Hoằng khẽ gật đầu, sau đó chuyển thực đơn đến trước mặt Diệp Nhứ, hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”

Hai người ở bên nhau rất gần, quần áo của anh và cô có cọ vào nhau một chút, hai chân dài của Lương Gia Hoằng không có chỗ dựa, nên để sang một bên rung rung, đầu gối hai người nhẹ nhàng đυ.ng vào nhau.

Diệp Nhứ không dịch vào trong, cứ ngồi như vậy, hai đầu gối va chạm vào nhau dần dần ấm lên.

Hai tay cô để trên mặt bàn lạnh lẽo, nửa người trên nghiêng về phía trước, xem thực đơn, chợt nhớ ra, anh chưa có ăn trưa.

Diệp Nhứ nghiêng đầu: “Cậu muốn ăn cái gì? ”

Lương Gia Hoằng lười biếng dựa lưng vào sofa, vẫn luôn nhìn điện thoại, anh còn đang xóa số điện thoại, nghe vậy, anh thoát khỏi trang danh bạ, ưỡn thẳng lưng, vươn người về phía trước.

Diệp Nhϊếp hỏi xong lại quay đầu tiếp tục xem thực đơn, bỗng nhiên chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, trong nháy mắt cô thoáng nhìn thấy sườn mặt anh, dựa vào cô rất gần, tất cả hơi thở ấm nóng của anh đều phả vào lỗ tai cô.

Cô ở đó không dám động đậy, trong lòng như nai con chạy loạn.

Cô nghĩ, có phải cô chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn anh?

Lương Gia Hoằng liếc nhìn thực đơn qua loa vài lần, nhìn cô, dịu dàng nói: “Thật ra tớ không muốn ăn lắm, gọi món cậu muốn ăn là được rồi.”

Diệp Nhứ trong lòng còn đang cân nhắc, nghĩ như vậy, cô cắn môi, thật sự quay đầu qua, chóp mũi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, khoảng cách rất ngắn chắc khoảng mấy centimet, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Nhứ nhìn thấy dưới mắt anh một bóng hình nho nhỏ, quầng thâm nhàn nhạt hơi mờ, có thể thấy được anh thường xuyên thức đêm.

Tầm mắt Diệp Nhứ di chuyển xuống, dừng ở trên môi anh.

Thật đáng tiếc, không có đυ.ng tới.

Hai người im lặng, thấy anh không nhúc nhích, cô giả vờ không biết phải làm sao, hơi mất tự nhiên lui về sau một chút, nhẹ giọng nói: “Vậy... Gọi chút đồ ăn vặt nhé? Cậu muốn uống gì? ”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô tội, giống như đây thật sự là một việc ngoài ý muốn.

……