Chương 4

Trương Hoàng Kim không quá sốc trước sự đãi ngộ bất ngờ này, bởi vì Diệp Nhứ không phải người tính toán, tính chi li từng đồng một, nhưng bữa cơm này nhất định có nguyên nhân.

Tầm buổi chiều tối nhà ăn không nhiều người lắm, không thể so với buổi trưa, ít ỏi không có mấy người, bóng đèn dài chiếu sáng toàn bộ nhà ăn vắng vẻ.

Trương Hoàng Kim vừa ăn vừa đánh giá Diệp Nhứ, một phút nhìn điện thoại hơn chục lần, cười tươi như hoa.

Trương Hoàng Kim cắn một miếng thịt gà, hỏi: “Nhứ Nhứ, có phải cậu có chuyện tốt gì không?”

Diệp Nhứ nhắn lại cho Lương Gia Hoằng một icon đáng yêu, nghe Trương Hoàng Kim nói đặt điện thoại xuống, lắc đầu nói không có.

Nhưng trong giọng điệu không thể che được sự vui sướиɠ.

Trương Hoàng Kim cười cười, không hỏi thêm nữa, bắt đầu nói sang chuyện khác, ví dụ như chủ đề hôm nay học ở lớp, như còn bốn ngày nữa là có thể về nhà, như tắt đèn sớm như vậy thực sự rất là phiền.

Diệp Nhứ thích nói chuyện với cô ấy, không có áp lực.

Hai cô gái nhỏ một người cười một người nhíu mày, chỉ trong chốc lát liền ăn xong bữa cơm, thu dọn rồi trở về ký túc xá.

Trước kia các cô đều phải tranh thủ từng giây từng phút bò lên tầng năm, mà lần này Diệp Nhứ lại rất lề mề, Trương Hoàng Kim thúc giục rất nhiều lần, Diệp Nhứ mới chịu cất điện thoại đi, nhắn tin cho anh sau.

Nam nữ mới quen sẽ không nói chuyện quá thân mật, nhưng cũng tuyệt đối chân thành, thích cái đẹp, đồ ăn, nhận xét.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, Diệp Nhứ ước không phải làm gì cả, chỉ muốn ôm điện thoại nói chuyện với anh, vừa định làm như vậy, Lương Gia Hoằng hỏi cô: Sắp đến tiết tự học tối chưa? Muốn tắm rửa giặt rũ quần áo sao?

Trong phòng ngủ Diệp Nhứ ngồi trên ghế dựa, giống như một quả bóng xì hơi, bị hiện thực này làm cho suy sụp, chỉ có thể uể oải trả lời: Một lát nữa sẽ đi, vẫn chưa tắm rửa.

Lương Gia Hoằng nói: Vậy làm đi, tí nói chuyện sau, ngoan.

Ngoan……Từ này không ngừng bị phóng to trước mắt.

Diệp Nhứ đang cầm điện thoại, lòng bàn tay khẽ co giật, khóe miệng nhếch lên một vòng cung khoa trương, l*иg ngực giống như bắt đầu căng lên, có cái gì sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Cô nhanh chóng hồi phục nói: Được được, vậy cậu cũng đi luôn đi.

Phía sau còn để thêm một icon mỉm cười đáng yêu.

Trong phòng có sáu người, hai bên tường mỗi bên kê ba chiếc giường ngủ, Diệp Nhứ ngủ trên chiếc giường ở giữa, giường đầu là Trương Hoàng Kim, giường cuối là Trần Lâm.

Trần Lâm ngồi đối diện Diệp Nhứ, cánh tay phải dựa trên lưng ghế, vừa ném khoai tây vào miệng vừa nói: “Nhứ Nhứ, có phải cậu đang yêu đúng không?”

Cô ấy cười tự tin, giọng điệu chậm rãi, hình như đã nhìn thấu được điều gì đó.

Diệp Nhứ nhoẻn miệng cười, không cảm thấy tội lỗi hay muốn che giấu quá mức, chỉ là chưa muốn nói cho mọi người, hơn nữa rất xấu hổ khi công khai tình cảm của mình.

Trần Lâm cười xấu xa: “Ái dà, là ai vậy?”

Mọi người trong phòng nghe thấy lời này, ánh mắt sôi nổi, Trần Giai Lôi nói: “Ai vậy? Trong lớp chúng ta sao?”

Diệp Nhứ có chút ngại ngùng, xoay người lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, che giấu nói: “Đừng hỏi nữa.”

Trần Giai Lôi hét lên vài tiếng: “Đó chính là có, tớ đoán…Là người trong lớp chúng ta?”

Trần Lâm nói với Trần Giai Lôi: “Được rồi, lúc đầu trong lớp chỉ có cậu với Trần Tái Bác tình tứ giờ lòi thêm đôi chim cu thứ hai.”

Trần Giai Lôi cũng thẹn thùng, uống sữa chua, không nói nữa.

Trong lớp bọn họ có rất nhiều người họ Trần, cả nam lẫn nữ, mới đầu Diệp Nhứ còn tưởng hai người bọn họ là anh em, tên chỉ khác nhau có một chữ.

Trần Giai Lôi cùng Trần Tái Bác ở bên nhau từ lúc còn huấn luyện quân sự, Trần Tái Bác đã theo đuổi cô ấy.

Thiếu niên sinh ra tình cảm rất đơn giản, chỉ là ta tưởng mến mộ mà thôi, giống như là một trò giải trí nhàm chán, là loại bất chấp mà tới, trong mắt người lớn chủ yếu là chưa chín chắn, cho dù đây là cái cớ hoang đường và không có sức thuyết phục, nhưng không ai có thể phê phán thứ tình cảm ấy, là giả hay thật, chỉ có mình biết.

Lúc đầu hai người họ giấu rất kỹ, sau đó bị lộ bởi chiếc áo khoác kẻ sọc đỏ mà Trần Giai Lôi mặc, giữa tháng chín Thượng Hải bắt đầu trở lạnh, mọi người ở tạm trú trong trường, một tuần về nhà một lần, trong tủ quần áo của bọn họ chỉ có áo cộc tay, cũng không có áo khoác, Diệp Nhứ lạnh đến mức phải mặc thêm một chiếc áo phông bên trong.

Mà ngày đó Trần Giai Lôi mặc trên người áo khoác có rất nhiều kẻ sọc màu đỏ, thật không may, hôm trước Trần Tái Bác vừa mặc nó.

Vì vậy quan hệ của hai người nhanh chóng bị mọi người biết được, bị đưa ra ánh sáng, hai người bọn họ cũng không có ngại ngùng, trong lớp còn thường xuyên ở cạnh nhau.

Trần Tái Bác dáng người cao ráo, có nét nghịch ngợm mà người thiếu niên nào cũng có, thích chọc cười, sẽ chủ động tới gần Trần Giai Lôi, chẳng hạn sẽ vỗ bàn cô ấy, sẽ rót nước ấm cho cô ấy, sẽ cốc đầu cô ấy, Trần Giai Lôi trong lòng vui như hoa, nhưng vẫn sẽ giả vờ tỏ ra bộ dạng phiền chán, hờn dỗi nói rằng cô ghét chúng.

Diệp Nhứ gọi đây là sự ngọt ngào.

……

Tiết tự học buổi tối từ 6 giờ 45 đến 8 giờ 45, suốt hai tiếng.

Từ lúc khai giảng Diệp Nhứ đều không học hành nghiêm túc, ứng phó làm bài tập, ứng phó học thuộc lòng ghi nhớ, mỗi ngày trên tiết tự học buổi tối cũng đều là mua nước tương*

打酱油 (mua nước tương): ý chỉ mọi chuyện đều không liên quan đến bản thân, không quan tâm.

Trường học bọn họ chia làm hai khu giảng dạy, phân làm lớp chọn và lớp đại trà, vì để tăng chất lượng học tập, bất kể là lớp chọn hay lớp đại trà, đều thống nhất học nghệ thuật, vừa mới vào lớp 10 cho nên bọn họ chưa chính thức học mỹ thuật, nhưng vẫn có lớp mỹ thuật, hơn nữa đây còn là môn chính khóa nên bình thường giáo viên chủ nhiệm không dám tự ý thay đổi chương trình học.

Giáo viên dạy mỹ thuật trong lớp Diệp Nhứ là một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi, nhan sắc được chăm sóc cực kì tốt, mỗi ngày đều ăn mặc hợp mốt, trang điểm lên lại càng xinh đẹp tinh tế.

Lúc đó là tiết học mỹ thuật đầu tiên, cô giáo vừa bước vào cả lớp đều ồ lên, đặc biệt là Ô Thiên Tứ, ánh mắt toàn là ngưỡng mộ, lúc nào cũng khen cô giáo là đệ nhất siêu cấp mỹ nữ.

Khi đó mắt thẩm mỹ của Diệp Nhứ còn chưa tốt như bây giờ, ánh nhìn đầu tiên vẫn chưa cảm nhận được giáo viên kia xinh đẹp tới mức nào, nhưng vẫn cùng các bạn trong lớp khen cô xinh đẹp, đôi khi thông đồng cùng các bạn làm bậy cô giáo cũng không thấy đó là chuyện xấu.

Trong tiết học đầu tiên giáo viên dạy thực hành những nét đường cong đơn giản nhất, sau đó là dạy về hình hộp chữ nhật, hình lập phương, hình trụ.

Mới bắt đầu đi học, bài tập cũng không nặng lắm, tiết tự học buổi tối ngoại trừ lén lút nghịch điện thoại, còn một số học sinh thích ngắm những bản phác thảo, có lẽ là vì tò mò, bọn họ rất thích thú xem chúng.

Nghe tiếng bút chì loạt soạt xung quanh, Diệp Nhứ kéo quyển sách ngữ văn trên bàn lại gần một chút, liếc mắt nhìn giáo viên trên bục giảng, lại đảo mắt xuống quyển sách ngữ văn, giấu nửa chiếc điện thoại trên mặt bàn.

Lương Gia Hoằng chưa gửi tin nhắn nào.

Diệp Nhứ đem điện thoại nhét trở lại ngăn bàn, tay trái chống cằm, dùng bút viết nguệch ngoạc trên giấy vụn.

Đã 7 giờ 25, tiết tự học buổi tối bọn họ sẽ có hơn năm phút nghỉ giải lao.

Trong giờ giải lao như thường lệ Trương Hoàng Kim lôi cô đến căng tin, cô ấy đã mua một chiếc cánh gà ngâm ớt, một tệ rưỡi, trong khi thái độ Diệp Nhứ rất khác thường, không mua bất cứ thứ gì.

Gió thu xào xạc, vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đen rộng mênh mông vô bờ, Diệp Nhứ đứng ở cửa ra vào căng tin chờ Trương Hoàng Kim, chiếc điện thoại nắp gập bị cô mở ra khép vào, khép vào mở ra, góc trái phía trên trước sau vẫn không nhấp nháy hiển thị tin nhắn QQ.

Trạng thái Lương Gia Hoằng vẫn chưa thấy hoạt động.

Diệp Nhứ tự ẩn chế độ hoạt động của bản thân, khép thật mạnh chiếc điện thoại, giống như đang giận dỗi.

Có lẽ là do cô quá để ý, khoảng thời gian ngắn ngủi này lại khiến trong lòng Diệp Nhứ có chút tủi thân, chẳng lẽ khởi đầu của sự tủi thân là tại sao anh mãi chưa nhắn tin nói chuyện với cô, không biết rằng cô vẫn luôn đợi anh sao?

Mơ hồ giống như cô đang đứng giữa một con đường, rẽ phải hay trái đều không phải là lựa chọn tốt, mà anh xuất hiện ở bên nào, cô cũng sẽ đi về bên đó, nhưng anh mãi vẫn chưa xuất hiện, nhưng chắc chắn anh sẽ xuất hiện.

Cảm giác không thể tiến không thể lui làm người ta thấy vừa ngọt vừa chua.

……

Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn neon trên tòa nhà bên phải trung tâm Kiều Lộ bắt đầu sáng lên, những cây nhãn bên đường thưa thớt, những cành lá xum xuê, khi vừa vào thu, trong chùm cây xanh biếc ngẫu nhiên chấm một vài điểm vàng ố cùng màu lá hồng phiếm hỗn loạn vào nhau, ánh đèn neon tạo thêm những dải màu.

Trên nóc toà nhà cao nhất treo dòng chữ Hoàng đô KTV, đi xuyên qua một dãy hàng lang mới thấy địa chỉ thật sự.

Hát hò ngày đêm, tìm kiếm niềm vui, chính là những gì để hình dung về nó.

Trong phòng vip tầng 3, đèn xoay nhiều màu chiếu xuống vô số ánh sáng chói lọi, màu sắc lộng lẫy tràn ngập căn phòng, như thể trời đất đang quay cuồng, làn khói mờ ảo tràn ngập trong không khí, trên mặt chiếc bàn pha lê đen bóng chứa đầy rượu vang đỏ và bia, một ít vỏ đậu phộng còn nằm rải rác trên đó.

Vương Thiệu Tuấn ôm bạn gái hét lớn vài lần, khi kết thúc, anh ta vung micro, hô: “Anh Lương, đón lấy!”

Lương Gia Hoằng uể oải dựa vào ghế sô pha, nghe vậy, liền ngước mắt, bắt lấy micro, hôm nay tâm trạng anh không tốt, liền ném sang bên cạnh, ném cho Dương Kỳ.

Dương Kỳ cảm thấy kỳ lạ, vui vẻ mà nói: “Làm sao vậy, hôm nay không thấy hát bài nào, chơi chán rồi sao? Nếu không thì tí nữa ra ngoài đi lượn? Này, A Tuấn, lâu rồi không có ra ngoài hóng gió rồi!"

Lương Gia Hoằng cười cười: “Tôi nghe nói cậu mới mua xe mới, lái thế nào?”

Dương Kỳ nói: “Vẫn đi tốt, dù sao cũng là đồ để vui chơi mà thôi. Em gái, em gái! Em cho anh bài cả đời có em của nhóm Thủy mộc liên hoa.”

Cô gái chọn bài hát mặc một chiếc áo trễ vai cười quyến rũ, trên màn hình lập tức hiện lên bài hát cả đời có em.

Trong làn khói xung quanh Dương Kỳ, Vương Thiệu Tuấn tiến đến bên cạnh Lương Gia Hoằng, quăng hai viên xúc xắc, Lương Gia Hoằng không nói gì, quen thuộc quăng xúc xắc, thua, anh theo luật cũ của bọn họ, uống một ly rượu vang đỏ, rượu vang pha thêm Sprite.

Cứ một qua một lại như vậy, Vương Thiệu Tuấn bắt chuyện, nói: “Nghe nói mẹ cậu đã chỉ định một người con dâu cho cậu, là thiên kim của tập đoàn Trương Quảng, bằng tuổi với cậu, tôi đã xem ảnh chụp, lớn lên thật xinh đẹp, có ưng không?”

Lương Gia Hoằng khẽ cười nhạt: “Xinh đẹp như thế nào?”

“Mắt to mũi cao, da trắng môi hồng.”

“Có phải giống như người kia không?” tầm mắt Lương Gia Hoằng liếc tới một cô gái phục vụ.

Vương Thiệu Tuấn cười rộ lên: “Tôi đi, cậu cũng cười nhạo người ta quá, nếu người ta mà nghe được lời này lập tức sẽ đem cậu lột sạch, thiên kim tiểu thư có thể so sánh với loại con gái hạ đẳng này sao? Cậu cũng chưa chính thức yêu đương, cứ thử đi xem mắt, nếu hợp thì cưới.”

Lương Gia Hoằng cầm xúc xắc, dùng ngón tay lướt qua các mặt số, ngả người ra sau, ném chuẩn xúc xắc rơi trúng vào ly thủy tinh.

Anh nói: “Hoàng đế không vội tìm thái giám, cậu cùng bạn gái định khi nào thì chính thức kết hôn?”

Vương Thiệu Tuấn: “Nhanh thôi, chờ đủ tuổi liền cưới.”

“Vậy chúc mừng trước.”

Anh không chơi nữa, Vương Thiệu Tuấn cũng không chơi, quay qua chơi với bạn gái.

Lại có thêm hai người bước vào, một nam một nữ, khoác tay nhau, Hàn Dương nói: “Đây là bạn gái của tôi, đưa đến giới thiệu cho các đại gia.”

Lại thay người.

Nhưng anh em nể mặt, không vạch trần, một câu anh một câu em, thân thiết như quen biết từ kiếp trước.

Lương Gia Hoằng nhìn xung quanh một vòng, khẽ cười, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Dương Kỳ: “Sao cậu lại đi? Không hát nữa?”

Lương Gia Hoằng lười biếng nói: “Các cậu ở đây đều có cặp, tôi đi ra ngoài hít thở không khí, đỡ nóng mắt.”

Dương Kỳ ôm chầm bạn gái, kiêu ngạo nói: “Ghen tị thì nói đi, cũng không có gì, cậu giữ mình như ngọc. Không thì cậu tìm bạn gái cấp hai cũ nối lại tình xưa đi.”

Lương Gia Hoằng cười cợt nhả ,mặt mày ngả ngớn, anh không nói gì cả, bước ra ngoài.

Cánh cửa cách âm cũng không thể ngăn được tiếng hát vọng ra bốn phương tám phía, âm cao âm thấp trộn lẫn với nhau, giai điệu nghe thật chói tai.

Lương Gia Hoằng bước ra khỏi KTV, gió lạnh ùa vào mặt anh, không khí lành lạnh tươi mát cuốn đi mùi thuốc lá và rượu còn sót lại trên người.

Anh đi tới cạnh một cây hoa quế, tháng chín, hoa quế thơm ngào ngạt, hương thơm thoang thoảng luôn khiến người ta nhớ về một số điều đẹp đẽ.

Lương Gia Hoằng từ hộp thuốc lá lấy điếu thuốc ngậm ngoài miệng, tay che gió, ngọn lửa bập bùng, tàn thuốc sáng lên tia lửa màu cam, anh rít một hơi, tàn thuốc tối đi rồi lại sáng lên.

Từng đợt gió thổi qua, vài bông hoa quế bay phiêu theo làn gió, rơi xuống cạnh bồn hoa bằng đá cẩm thạch.

Đôi mắt Lương Gia Hoằng rũ xuống, nhìn thấy đoá hoa vàng nhạt sau từng đợt từng đợt khói trắng nhè nhẹ tan đi.

Không biết như thế nào, anh nhớ tới cảnh giữa trưa hôm nay.

Anh đã nghe qua về Ô Thiên Tứ, hoa khôi của trường cấp hai, khi cô ấy hỏi anh đã có bạn gái chưa anh chỉ cảm thấy có chút tò mò, xem người đẹp muốn làm cái gì, nhưng khi cô chỉ về hướng Diệp Nhứ, ánh mắt của anh cũng hướng theo.

Từ bên ngoài ô cửa kính chiều vào ánh nắng ấm áp của buổi chiều thu, cô cúi đầu đang ăn gì đó, mái tóc đuôi ngựa buộc cao xoã sau lưng, đuôi tóc theo nhịp thở nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, mái tóc đen nhánh buộc bởi một chiếc dây màu vàng nhạt, mặt trên còn có hai bông hoa kim loại hình cảm xúc.

Là cúc vạn thọ hay là hoa quế, anh cũng không biết.

Nhưng anh có một cảm giác mơ hồ, nó có mùi thơm.

Nếu ai đó hỏi anh lúc ấy đang nghĩ gì, có lẽ đại khái là bị ma trêu quỷ ám, hoặc đây chính là số phận.