Chương 8

Từ khu dạy học hai người cùng nhau đi ra, bước đi song song, lại không sát nhau, bọn họ giống như phần lớn học sinh tan học đang đi về mà thôi.

Sắc trời âm u, mặt xi măng trên đường ướt đầm đìa, trong vũng nước nhỏ phản chiếu hình ảnh những đám mây xám đen.

Diệp Nhứ chỉ dám nhìn xuống mặt đất, ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận.

Lương Gia Hoằng liếc nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười, không có đi quấy rầy sự bồn chồn lo lắng của cô, hai người im lặng đi ra cổng trường.

Hàng cây nhãn chục năm tuổi bên vệ đường đung đưa giữa làn gió thu, thi thoảng vài chiếc lá đỏ chậm rãi rơi xuống.

Lương Gia Hoằng hơi hơi hướng đến gần cô, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Diệp Nhứ nín thở, nói: “Ăn gì cũng được.”

Quả thật là câu đố thế kỷ, Lương Gia Hoằng nhất thời không có ý kiến.

Bên ngoài trường học có một con phố, được gọi là phố mỹ thực, thật ra thì chỉ có mấy quán ăn mà thôi.

Đi đến bên kia phố mỹ thực, Diệp Nhứ nghĩ nghĩ, chỉ vào quán lẩu cay nói: “Vậy chọn quán đó nhé.”

Nhìn qua không có khách, hơn nữa lẩu cay không đắt, lại tương đối gần, đợi lát nữa cô còn phải học tiết tự học buổi tối.

Chủ quán lẩu cay là một bác lớn tuổi, tóc hai bên thái dương đã bạc trắng, cười hoan nghênh bọn họ, xem ra có vẻ cực kỳ hòa nhã dễ gần, chỉ là sự nhiệt tình này làm Diệp Nhứ có chút không được tự nhiên.

Có lẽ là bác đã thấy nhiều, nhìn bọn họ một nam một nữ tới ăn cơm cảm thấy cũng không có việc gì, ngược lại vẫn luôn cười khanh khách.

Bác đưa cho Diệp Nhứ cái kẹp với rổ, nói: “Tùy tiện chọn nha.”

Ngoài ý muốn chính là, rõ ràng ý nói là ăn cơm cùng nhau, cô đang liên tiếp chọn đồ ăn, Lương Gia Hoằng lại không có động tác.

Diệp Nhứ khẩn trương nói: “Cậu không ăn sao?”

Lương Gia Hoằng đứng ở phía sau cô, dịu dàng nói: “Cậu ăn đi, một chút nữa tớ có bữa tiệc.”

Diệp Nhứ gắp viên bò viên: “Cậu có muốn ăn cái gì không?”

“Không có, cậu ăn nhiều một chút là tốt rồi.”

Cô nghĩ lần đầu tiên ăn cơm cũng không thể thể hiện sự bất lịch sự, nhỡ đâu bây giờ lưu lại ấn tượng tướng ăn không tốt thì biết làm sao?

Vì thế Diệp Nhứ gắp mấy viên thịt viên cùng rau xanh, lại thêm một vắt mì ăn liền.

Hai người chọn một vị trí tựa gần cửa sổ, Lương Gia Hoằng ngồi xuống trước tiên, mà vẻ mặt Diệp Nhứ có chút khó xử.

Cô suy nghĩ nên ngồi cạnh anh, hay là ngồi đối diện, nhưng cô đã đặt cặp sách của mình ở chỗ anh đang ngồi, theo logic mà nói, anh nên ngồi ở phía đối diện.

Ngược lại Lương Gia Hoằng rất tự nhiên kéo cổ tay của cô, Diệp Nhứ sửng sốt, độ ấm trên cổ tay làm cô sắp hít thở không thông, khi mông của cô chạm đến chỗ ngồi, Lương Gia Hoằng buông lỏng cổ tay của cô ra, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Diệp Nhứ nhìn cổ tay vừa bị anh nắm, mặt đỏ tía tai.

Cô cúi đầu, hai tay đặt ở trên đùi, ngồi thẳng người, không giống anh, lười nhác dựa lưng vào sô pha, một tay đặt trên mặt bàn cầm thực đơn xem.

Bên ngoài ô cửa kính lớn người đi đường vội vội vàng vàng, thiếu niên chạy như bay, thiếu nữ khoác tay bạn mà đi, cách vách bên phải người ra người vào tiệm trà sữa, cách vách bên trái quán ăn Hàn chật ních, chỉ có quán lẩu cay này không có người tới.

Chiếc đồng hồ treo tường đang chạy, chỉ còn lại tiếng kêu tích tắc lạnh lùng .

Ánh mắt Lương Gia Hoằng vẫn luôn lưu luyến ở trên người cô.

Diệp Nhứ không giống Ô Thiên Tứ, là kiểu người nhìn qua một lần đã bị kinh diễm, cô giống hầu hết những nữ sinh khác, diện mạo thực chất chỉ là bình thường, nhưng trên người cô có loại khí chất, điều này cho cùng cũng khiến cô có sự khác biệt với những nữ sinh kia.

Nói cách khác, cô mặc kiểu quần áo gì cũng đẹp, dùng một câu miêu tả chính là trời sinh giá áo tử*.

Trời sinh giá áo tử: trời sinh mặc gì cũng đẹp.

Một cô gái có thể mặc hợp mọi kiểu dáng quần áo là người có thần thái và khí chất.

Điều này không gây mâu thuẫn với sự rụt rè của bản thân cô, nó chỉ cho thấy rằng cô vẫn còn đơn thuần.

Có lẽ cô không biết, thật ra ở trong đám người cô luôn khiến người khác chú ý.

Lương Gia Hoằng nhìn dáng ngồi nghiêm chỉnh của cô nhẹ nhàng cười ra tiếng, anh thuận miệng tìm một đề tài, hỏi: “Buổi chiều họp lớp thầy chủ nhiệm nói về việc học vẽ tranh, cậu có học không?”

“Học chứ, vốn dĩ tớ cũng rất thích.” Diệp Nhứ thoáng chút thả lỏng, cố gắng nói chuyện với anh bằng giọng điệu thoải mái.

“Vậy chủ nhật tuần này bắt đầu phải đi học.”

Đây là quyết định của trường học, hầu như tất cả học sinh đều phải đi học nghệ thuật, như vậy thi đại học có thể thi vào khoa chính quy, bởi vì thành tích văn hóa của bọn họ ở mức bình thường, chỉ dựa vào thành tích văn hóa rất khó vào đại học, đương nhiên, trường học cũng không bắt buộc, cho học sinh thời gian để suy xét là một đêm, ngày mai đến làm danh sách.

Con người Diệp Nhứ, mặc dù cô học chỉ bình thường, nhưng cô được thừa hưởng gen của bố mình, từ khi còn nhỏ đã vẽ rất tốt, ở phương diện mỹ thuật, từ nhỏ đến lớn đều được thầy cô khen.

Sở dĩ cô không thi trường cấp ba gần nhà, còn có một nguyên nhân chính là cô muốn học vẽ tranh, cho nên tới học ngôi trường này.

Chỉ có điều hôm nay nghe được chủ nhiệm lớp nói sau này chủ nhật phải học vẽ tranh cô có chút hối hận, việc này có nghĩa một tuần bọn họ chỉ có thời gian một ngày nghỉ ngơi.

Diệp Nhứ siết chặt ngón trỏ, hơi nghiêng đầu, hỏi: “Còn cậu? Cậu không học sao?”

Lương Gia Hoằng: “Không học.”

Diệp Nhứ bỗng nhiên nhớ tới việc thường ngày anh không học tư vấn nghề nghiệp, bọn cô tốt xấu vẫn sẽ ứng phó hoàn thành bài tập, nhưng anh là hoàn toàn không làm.

Diệp Nhứ: “Nhưng không học thì thi đại học kiểu gì?”

Lương Gia Hoằng cười cười: “Tớ không thi.”

Diệp Nhứ kinh ngạc nhìn thẳng anh: “Cậu không tham gia thi đại học sao?”

“Ừ.” Lương Gia Hoằng tạm dừng hai giây, giải thích nói: “Thi vào cấp ba tớ cũng không thi, bố tớ cho tiền, tớ vào học trường cấp ba này, trước tiên học một thời gian, cũng không biết khi nào sẽ chuyển đi.”

Ánh mắt của Diệp Nhứ từ kinh ngạc chuyển dần sang sự cô đơn, không thể nghi ngờ đây quả là một cú sốc lớn, cô cho rằng đời người chính là thi cấp ba rồi thi đại học cuối cùng là xin việc làm, nhưng cuộc đời của Lương Gia Hoằng quả thực là đi ngược lại với bọn họ.

Cô cũng không hiểu anh nói sẽ rời đi rốt cục là có ý tứ gì, chỉ biết, anh sẽ không ở đây tới ba năm, một ngày nào đó anh sẽ rời đi, vậy sau khi rời khỏi thì sao?

Vậy anh biết rõ sẽ rời đi, vì cái gì còn muốn cùng cô ở bên nhau, anh có từng nghĩ tới cô không?

Nhưng tất cả đã không còn kịp rồi, nếu bây giờ muốn cô kết thúc, cô không muốn, so với dao sắc chặt đay rối*, cô càng muốn nắm chặt từng giây từng phút trước mắt.

Dao sắc chặt đay rối: giải quyết một cách dứt khoát nhanh chóng.

Cô muốn yêu anh.

Thật sự quyết định như vậy, bởi vì cô đã yêu anh.

Lương Gia Hoằng lặng lẽ nhìn cô, thời điểm nói ra lời đó cũng khá tùy ý, giống như chuyện có đi hay không tại giờ phút này đều không liên quan, sau đó anh cũng không có giải thích cùng hứa hẹn gì thêm.

Tin tức anh phải rời khỏi lúc đó xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô, khiến cô không thể suy nghĩ, người này vì cái gì không cần thi cấp ba, thi đại học, vì cái gì trong nhà đưa tiền cho anh chơi bời một thời gian.

Diệp Nhứ điều chỉnh lại cảm xúc, cũng không hỏi tiếp về tương lai của bọn họ.

Tất cả vừa mới bắt đầu không phải sao?

Chủ quán bưng lẩu cay đi tới, nhiệt tình nói: “Tương ớt ở bên cạnh, bỏ thêm hành, nếu không thích có thể nhặt ra, có muốn thêm rau thơm không?”

Diệp Nhứ lắc đầu, nói cảm ơn.

Cô kẹp lên một viên thịt đặt vào trong thìa, xoay người nhìn về phía Lương Gia Hoằng, không biết dũng khí từ đâu ra, cô nói: “Không biết đã chín chưa, cậu nếm một chút?”

Cô đút cho anh, Lương Gia Hoằng đón nhận, lúc sau anh nhận xét, chín.

Diệp Nhứ cười, bắt đầu ăn, ăn một miếng, cô rốt cuộc biết tại sao cửa hàng này không có ai, khó ăn muốn chết, đây là món lẩu cay khó ăn nhất cô từng ăn.

Lương Gia Hoằng nói: “Cậu cần ăn nhiều một chút, cổ tay của cậu nhỏ như vậy.”

Diệp Nhứ dở khóc dở cười, chỉ có thể chậm rãi nuốt xuống.

……

Sau đó Diệp Nhứ thật sự nuốt không nổi, nói ăn xong rồi, phải rời đi, ra khỏi cửa hàng lẩu cay, Diệp Nhứ nói: “Tớ cảm thấy cửa hàng này hương vị không ngon chút nào.”

Lương Gia Hoằng nói: “Chuẩn rồi, vậy lần sau không tới nữa.”

Diệp Nhứ cười gật đầu.

Trời nhá nhem tối, mơ hồ còn có dấu hiệu sắp mưa, nhiệt độ không khí cũng lập tức lại hạ xuống vài độ, đi được vài bước cánh tay Diệp Nhứ nổi lên một tầng da gà, thật lạnh.

Cô hít hít cái mũi, cố chịu đựng sự lạnh lẽo này.

Từ cửa hàng lẩu cay đến cổng trường cách khoảng 100m, cô cố ý đi chậm lại, Lương Gia Hoằng cũng không phải người đi bộ quá nhanh.

Vũng nước dưới chân, lá cây rơi rụng, rải rác vài tấm quảng cáo nhỏ, Diệp Nhứ rất muốn nhớ kỹ toàn bộ chúng nó.

Ngã rẽ tiếp theo chính là tường vây của trường học, là một loạt hàng rào sắt, bên trong là sân bóng rổ và sân thể dục, cho dù là ngày mưa, trên sân bóng rổ vẫn có học sinh tới ở chơi, còn có người già đi tập thể dục, người dân ở khu xung quanh đi đi về về, con đường rất náo nhiệt.

Diệp Nhứ hỏi: “Cậu đi bộ trở về sao?”

“Ừ.”

“Ở một mình sao?”

“Mẹ tớ thỉnh thoảng sẽ ghé qua, trong nhà có chú chó.”

Diệp Nhứ ánh mắt sáng lên: “Cậu nuôi chó? Là giống chó gì?”

Lương Gia Hoằng nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô mỉm cười: “ Chỉ là chó hoang, tớ nhặt về nuôi, gọi là Bin Laden.”

Bin Laden…… Diệp Nhứ không quá quan tâm tới chính trị, nhưng trước sau cô luôn cảm thấy tên này nghe quen quen hơn nữa có chút quái quái.

Nhưng điều cô càng quan tâm chính là: “Cậu có ảnh nó không?”

Lương Gia Hoằng nói: “Lần sau chụp cho cậu xem.”

Diệp Nhứ gật đầu, nói: “Trước kia tớ cũng có một chú chó, chỉ là chó đen, cực kỳ thông minh, nó đều ở đầu đường chờ mẹ và tớ trở về, thật sự rất thông minh, đáng tiếc năm ngoái nó chạy loạn, bị người ta đánh bả.”

“Nuôi mấy năm rồi?”

“Tớ nhớ rõ hình như là khi tớ học lớp ba thì nhận nuôi nó.”

“Vậy cũng nuôi được khá lâu rồi.” Lương Gia Hoằng an ủi cô gái nhỏ: “Nó sẽ đầu thai tốt.”

Diệp Nhứ cúi đầu cười, cảm thấy nam sinh này thật là một người tốt bụng.

Nói được vài câu, chớp mắt đã tới cổng trường rồi, Lương Gia Hoằng cúi đầu nhìn cô, nói: “Đi vào thôi.”

Đôi mắt Diệp Nhứ cong thành trăng non, tạm biệt với anh: “Cậu về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tớ.”

“Ừ.”

Diệp Nhứ nhịn không được nhìn anh thêm vài lần, anh lớn lên thật quá đẹp, thưởng thức xong, cô xách cặp đi vào trong trường.

Cô không biết, ngày đó, Lương Gia Hoằng đứng ở tại chỗ dõi theo người cô đến khi khuất bóng.

Chờ bóng dáng cô biến mất, Lương Gia Hoằng gửi tin nhắn cho cô, hỏi: Bây giờ còn thấy xấu hổ không?

Diệp Nhứ nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời: Quen rồi nên không thấy xấu hổ nữa.

Cô không phải kiểu người xấu hổ xoắn xuýt, nếu có thể nói vài câu, cô sẽ coi người đó như bạn bè, cũng sẽ không gò bó.

……

Diệp Nhứ trở lại phòng học, Trương Hoàng Kim cùng Trần Lâm đã ở đó.

Trần Lâm cười nhạo vài tiếng: “Đây là hẹn hò xong rồi trở lại.”

Diệp Nhứ đặt cặp sách xuống, đi qua bịt miệng cô ấy, nữ sinh cãi nhau ầm ĩ, tiếng cười tràn cả ra ngoài phòng học.

Diệp Nhứ sao có thể đánh lại được Trần Lâm, đừng tưởng dáng người Trần Lâm nhỏ, nhưng lại rất khỏe, Diệp Nhứ bị bắt lại, cười đến đau quặn hết ruột, liên tục xin tha: “Đừng cù tớ, đừng, tớ sợ lắm rồi! Ha ha ha ha! Trần Lâm!”

Trần Lâm buông cô ra: “Cậu sau này nhất định là nhát chồng.”

Diệp Nhứ không cho là đúng: “Tớ chắc chắn sẽ không.”

Trần Lâm dựa vào ghế, nói: “Tớ hỏi cậu, có phải hay không cậu với Lương Gia Hoằng đi hẹn hò?”

Cô ấy nói ba chữ Lương Gia Hoằng đặc biệt nhỏ.

Nhưng Trương Hoàng Kim vẫn bị làm kinh ngạc: “Gì? Lương Gia Hoằng? Nhứ Nhứ, cậu cùng Lương Gia Hoằng yêu nhau á?”

Diệp Nhứ la lên một tiếng, không thể tưởng tượng nói: “Trần Lâm, làm sao cậu biết được?”

Trần Lâm chỉ chỉ hai mắt của mình: “Quan sát cậu đó, không có biện pháp, lúc trước tớ sớm đã nhìn ra Trần Giai Lôi cùng Trần Tái Bác cũng vậy. Được rồi, chủ nhật tuần này, gặp ở KFC.”

“Được nha, Hoàng Kim muốn đi cùng không? Chúng ta đi ăn KFC.” Diệp Nhứ hỏi.

Trương Hoàng Kim do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

Trần Lâm lại nói thêm: “Nhứ Nhứ, kẹo mừng của các cậu nhất định phải đưa, nói với Lương Gia Hoằng, phòng ngủ của chúng ta trừ bỏ cậu tổng cộng có năm người, nhớ rõ mua nhiều kẹo mừng chút.”

Diệp Nhứ: “Vì cái gì chứ? Trần Giai Lôi cũng không phát mà?”

Trần Lâm chơi xấu: “Tớ mặc kệ.”

Diệp Nhứ nhìn cô ấy không có cách nào khác, đồng ý rồi, không phải chỉ là một chút kẹo thôi sao, cô cũng không phải mua không được, để mọi ngưởi vui vẻ một chút cũng không phải chuyện xấu.

Trương Hoàng Kim đối lập với Trần Lâm, cô ấy tâm tư tỉ mỉ, sau khi phục hồi lại tinh thần, ở học tiết tự học buổi tối dùng tờ giấy nhỏ cùng Diệp Nhứ nói chuyện phiếm, hỏi rất nhiều vấn đề.

Diệp Nhứ rất thích cô ấy, cũng kể cho cô ấy nghe mọi chuyện, bao gồm hôm nay Lương Gia Hoằng nói về việc rời đi.

Trương Hoàng Kim hỏi cô đây là có ý gì, vẫn muốn tiếp tục sao?

Diệp Nhứ trả lời là muốn tiếp tục.

Trương Hoàng Kim lại hỏi cô có thật sự thích Lương Gia Hoằng không?

Diệp Nhứ trả lời là thật sự thích.

Trương Hoàng Kim chưa thích ai bao giờ, cũng không có cách nào hiểu được tình cảm trong đó, cuối cùng chỉ nói lời chúc phúc cho Diệp Nhứ.

Toàn bộ tiết tự học buổi tối, trong đầu Diệp Nhứ chỉ có ba điều, một là anh khi nào sẽ rời đi, đi rồi thì về sau phải làm sao? Hai là coi như anh sống một mình, có một chú chó, giống như cậu bé cô đơn trong chuyện cổ tích, cô muốn được yêu anh. Ba là hôm nay hẹn hò tuy rằng đơn giản, nhưng vì cái gì vui vẻ như vậy?

Diệp Nhứ nhìn cổ tay của chính mình, hiện tại cô vẫn có thể nhớ lại loại độ ấm cùng xúc cảm đó, dường như làn da cũng có chức năng ghi nhớ, chỉ cần cô muốn cảm thụ lần nữa là có thể cảm thụ.

Kỳ thật sau này khi Diệp Nhứ hồi tưởng đến buổi hẹn hò này vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, cô chỉ có thể nhớ tới nhiệt độ nóng bỏng trên cổ tay, cô tình cảm đút anh ăn một viên thịt, nhưng không thể nhớ nổi về chuyện anh nói sẽ rời đi.

Bởi vì bọn họ đã chia tay trước khi anh rời đi, cho nên chuyện này có lẽ chả có ý nghĩa gì.

Nhưng lúc đó vẫn khiến cô bối rối thật lâu.

Tác giả có lời muốn nói: Đã từng sợ hãi sẽ gặp lại

Hiện giờ tin tưởng ngập tràn

Chúng ta lại lần nữa gặp nhau

Với ta thời điểm yêu người nhất

......

Nguyên lai là lúc này

Thời điểm cảm thấy tự do

Lại là thời điểm yêu người nhất

《 Thời điểm yêu người nhất》 Châu Truyền Hùng.