Chương 1

"Kiều tiểu thư rơi xuống nước!"

Một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên.

Mọi người đều hoảng hốt đứng tại hồ bơi trong vườn Kiều gia.

Kiều Tư Ngọc đang đứng ở mép hồ bơi, nghe thấy tiếng động, mọi người trong nhà Kiều gia vội vàng chạy ra khỏi phòng tiệc.

Kiều Tư Ngọc chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy có người chỉ vào mình.

"Là Kiều Tư Ngọc đã đẩy! Là Kiều Tư Ngọc đã đẩy Kiều tiểu thư!"

Đỗ Hồng Nguyệt vừa tới nơi vừa nghe được câu này, không nói một lời, lao tới tát Kiều Tư Ngọc một cái.

"Bốp——"

Đánh cô thật mạnh và nhanh, không có chỗ nào sai sót.

Kiều Tư Ngọc khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ bừng, hai tai ù đi, cô khó tin nhìn Đỗ Hồng Nguyệt, mím môi.

"Mẹ..."

Đỗ Hồng Nguyệt nhìn Kiều Tư Ngọc, ánh mắt đầy ghê tởm và tức giận.

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái như cô!"

Ba người thanh niên mặc vest và áo dài nhìn cô chằm chằm như thể bọn họ là kẻ thù.

"Kiều Tư Ngọc, cô tốt nhất cầu nguyện Dao Dao không có việc gì, nếu không tôi nhất định sẽ không để cho cô dễ dàng bỏ qua đâu!"

"Trước đây tôi đã nói với anh rồi, cô ấy là một người hẹp hòi, nhỏ mọn, không ngờ trong bữa tiệc cô ấy lại công kích Dao Dao như vậy."

“Dao Dao ở bên ngoài đã mười tám năm, con bé đã chịu đựng bao nhiêu gian khổ, chịu đựng biết bao nhiêu khó khăn mới có thể lấy lại được thân phận này. Làm sao cô có bao giờ cảm thấy có lỗi với con bé hay không?”

"Kiều Tư Ngọc, cô không có trái tim không?"

Kiều Tư Ngọc bị đánh, khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng lộ rõ

vẻ mặt mất mát.

Cô lắc đầu: “Tôi không có đẩy cô ấy, không phải tôi.”

Ba anh trai nhà Kiều gia không hề nghe lời giải thích của cô mà cởϊ áσ khoác, nhanh chóng nhảy xuống bể bơi cứu Kiều Tống Dạo lên.

Kiều Tống Dao ướt hết quấn trong áo của anh trai, yếu đuối, được ba người anh vây quanh, đang bảo vệ cô ấy mà cảm thấy đau lòng.

Đôi mắt của cô ấy đỏ bừng nổi lên một tầng hơi nước, khuôn mặt nhợt nhạt, mang vẻ đẹp mong manh khiến mọi người trong thấy liền thương cho cô ấy.

"Mẹ ơi, chuyện này không liên quan đến em gái, chính là con không cẩn thận rơi xuống nước."

Khi nhìn thấy Kiều Tư Ngọc, cô ấy run rẩy, chui vào trong vòng tay của anh trai mình kèm thêm một chút sợ hãi.

Phản ứng của cô ấy nói rõ ràng với nhà Kiều gia và mọi người có mặt rằng chính Kiều Tư Ngọc là người đẩy cô ấy vì cô không thích mình.

Kiều Tống Dao cúi đầu, nước mắt rơi nhiều hơn, giọng nghẹn ngào nức nở.

"Có lẽ tôi không nên quay lại...vì vậy em gái tôi sẽ không..."

Nhà Kiều gia thấy vậy, vừa đau lòng vừa tức giận. Bọn họ đều tức giận nhìn Kiều Tư Ngọc, cho rằng cô đã làm ra chuyện gì đáng ghê tởm.

"Dao Dao, em thật tốt bụng."

Đỗ Hồng Nguyệt hai mắt lập tức đỏ hoe, bà đau lòng ôm lấy cô ấy: “Dao Dao, Dao Dao của mẹ, mẹ đã tìm con mười tám năm, tìm được con đâu phải dễ dàng. Con đang muốn làm tan nát trái tim của mẹ, sao con có thể nói ra điều này."

“Con xin lỗi mẹ, con chỉ không muốn vì con mà khiến em gái con không vui.”

Kiều Tống Dao cùng Đỗ Hồng Nguyệt ôm nhau khóc.

Mọi người có mặt đều thở dài, ánh mắt nhìn Kiều Tư Ngọc càng khó diễn tả.

“Con gái lớn của nhà Kiều gia đã có cuộc sống khó khăn, bị thất lạc năm hai tuổi, mãi đến mười tám năm sau mới tìm lại được. Rõ ràng là một chuyện vui, nhưng Nhị tiểu thư này thực sự là quá phận rồi.”

"Đã từ lâu nghe nói Kiều gia Nhị tiểu thư tính tình lạnh lùng u ám, nhìn thấy ai cũng không nói chuyện, như người vô hồn, thật đáng sợ."

"Con gái lớn của nhà Kiều gia là học sinh giỏi ở Thanh Bắc, là quán quân cấp tỉnh của địa phương. Tuy lớn lên ở một nơi nhỏ bé nhưng phải nói là ưu tú ngang ngửa với ba vị thiếu gia của nhà Kiều gia."

"Ngược lại, Nhị tiểu thư lớn lên ở Kiều gia không thể so sánh được với Đại tiểu thư Kiều gia nữa."

Bên tai vang lên tiếng thở dài của những vị khách trong bữa tiệc, Tam thiếu gia của Kiều gia sắp rơi nước mắt đau khổ.

Anh tức giận bước tới, đẩy mạnh Kiều Tư Ngọc rồi gầm lên với cô.

"Dao Dao đến cùng có chỗ nào có lỗi với cô, cô nói đi? !"

Kiều Tư Ngọc bị đẩy lùi vài bước, vô tình có người dẫm phải chân cô, cô ngã xuống đất, đầu đập vào luống hoa xi măng cạnh bể bơi.

Những cơn choáng ngợp ập vào đầu của Kiều Tư Ngọc.

Tiếng nói của đám đông và khuôn mặt giận dữ của Tam thiếu gia của Kiều gia dường như đang rời xa cô, dần dần trở nên mờ nhạt.

Kiều Tư Ngọc chỉ nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo và nham hiểm trên khóe miệng Kiều Tống Dao.

Tầm nhìn của cô tối sầm lại.

Thái dương của Kiều Tư Ngọc sưng tấy, đau nhức.

Một loạt ký ức xa lạ, buồn bã và tuyệt vọng chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Giống như có người nhét vào trong đầu cô, lập đi lập lại, cuối cùng cũng bình tĩnh lại...

Nguyên lai cô đang ở trong thế giới là một quyển tiểu thuyết Mary Sue hào môn đoàn sủng vạn người mê.

Nữ chủ là Kiều Tống Dao bị thất lạc khi mới hai tuổi và được nhà Kiều gia tìm thấy khi cô ấy hai mươi tuổi. Từ đó, cô ấy bắt đầu con đường trở thành đoàn sủng của gia đình hào môn.

Không chỉ cha mẹ và ba anh trai của Kiều gia đều yêu thương cô ấy mà không có bất kỳ điểm mấu chốt hay nguyên tắc nào.

Ngoài ra còn có các ông trùm kinh doanh, ông trùm nghiên cứu khoa học, ông trùm y tế, ông trùm học thuật, ông trùm nghệ thuật, các ngôi sao giải trí và điện ảnh hàng đầu, v.v...

Mỗi người đàn ông gặp mặt cô ấy đều bị thu hút bởi khí chất tiểu bạch hoa yếu đuối, tốt bụng và mạnh mẽ bẩm sinh của mình, từ đó yêu cô ấy và nhất định phải có được cô ấy.

Chỉ cần cô ấy nhíu nhíu mày, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Mọi người đều biết, trong văn đoàn sủng bên trong ắt không thể thiếu chính là pháo hôi nữ phụ.

Và Kiều Tư Ngọc chính là một trong những nữ nhân vật phụ độc ác làm bia đỡ đạn.

Cô cũng là một trong những nữ nhân vật phụ có kết cục bi thảm nhất.

"Cô đang giả vờ làm gì vậy? Đứng dậy nhanh lên!"

Tam thiếu gia của nhà Kiều gia nhìn thấy Kiều Tư Ngọc vẫn nằm dưới đất, tưởng cô giả ngất nên định đá cô.

Không ngờ Kiều Tư Ngọc đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng, giữa lông mày lộ ra một cỗ tức giận mãnh liệt hướng về Tam thiếu gia của Kiều gia.

Tam thiếu gia của nhà Kiều gia giật mình, vô thức lùi lại hai bước.

Kiều Tư Ngọc chậm rãi đứng dậy nhìn những người thân trước mặt. Ba anh người anh đang nhìn cô với ánh mắt ghê tởm và thù địch đến mức muốn chết cô.

Hai mẹ con Kiều Tống Dao và Đỗ Hồng Nguyệt vẫn ôm nhau khóc nức nở khiến trời đất rung động.

Sau khi nhận được ký ức, Kiều Tư Ngọc cười buồn.

"Chị gái, vừa rồi là em đẩy chị phải hay không?"

Kiều Tư Ngọc giọng nói nhẹ nhàng, trên mặt hay cười nhưng nhìn rất đáng sợ, toàn thân nổi da gà.

Đỗ Hồng Nguyệt thấy cô đến, vội ôm Kiều Tống Dao vào lòng, giọng nói cảnh cáo.

"Kiều Tư Ngọc, cô trước mặt nhiều người như vậy không biết xấu hổ sao? Cút ra khỏi đây."

“Im đi.” Nụ cười trên mặt Kiều Tư Ngọc nhanh chóng nhạt đi: “Tôi không có hỏi bà.”

Đỗ Hồng Nguyệt sững sờ.

Ba anh trai Kiều gia cũng sửng sốt, nhất thời không phản ứng.

"Chị gái, nói cho em biết, có thật là em đã đẩy chị phải không?"

Kiều Tư Ngọc đem lời nói vừa nói thêm một lần nữa, thanh âm muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu.

Kiều Tống Dao ánh mắt khẽ lóe, kinh ngạc liếc nhìn Kiều Tư Ngọc, rồi sợ hãi trốn vào vòng tay Đỗ Hồng Nguyệt, toàn thân run rẩy, giống như một đóa hoa trắng nhỏ bé yếu ớt sợ hãi.

"Là. . . Không là. . . là. . . Chính tôi. . ."

Kiều Tống Dao khẽ nức nở, thậm chí giọng nói cũng run rẩy: “Tôi sơ ý tự mình rơi cuống nước, không liên quan gì đến em gái tôi.”

Vừa dứt lời, Kiều Tư Ngọc đã túm tóc Kiều Tống Dao lôi ra ngoài.

"Bốp——"

"Bốp——"

Kiều Tư Ngọc giơ tay tát cô ấy hai cái.