Chương 11

“Phóng viên?” Đỗ Hồng Nguyệt nhìn Kiều Chính Hạo vừa từ bên ngoài về: “Con đưa mấy người đó tới đây à?”

Kiều Chính Hạo sửng sốt, không kiên nhẫn nói: "Bọn paparazzi này thật là chỗ nào cũng có. Hôm nay con dẫn Dao Dao đến công ty, không ngờ bọn họ lại tới đây nhanh như vậy."

Nói xong, anh nhìn Kiều Tư Ngọc vẫn đang ăn mì trong bát, hất cằm: “Kiều Tư Ngọc, anh đã ký hợp đồng tham gia một chương trình tạp kỹ, vài ngày nữa sẽ quay phim ở nhà, đến lúc đó tôi không muốn cô lộ diện."

Kiều Tư Ngọc vùi đầu ăn mì không để ý tới anh.

Kiều Chính Hạo tự nhủ: “Không phải tôi không muốn cô xuất hiện, chỉ là có một số người không làm được việc gì, lại có ý nghĩ ngông cuồng, mộng tưởng, muốn so sánh với Dao Dao trong mọi việc.”

"Thật đáng tiếc. Chẳng có tác dụng gì ngoại trừ việc phát điên để thu hút sự chú ý của mọi người."

Kiều Tư Ngọc uống ngụm canh cuối cùng trong bát rồi lau miệng.

"Tên ngốc này có thể tự giác một chút được không? Anh đang vo ve trong tai tôi như một con rệp. Anh có trả giá cho sự ngu ngốc của mình không?"

Kiều Chính Hạo sắc mặt tối sầm: “Kiều Tư Ngọc,có gan ngươi lặp lại lần nữa.”

Kiều Tư Ngọc vui mừng, khoanh tay trước ngực, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường và kinh thường, cằm hơi nhếch lên đầy kiêu ngạo.

"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi lại có người được yêu cầu như vậy, tôi gọi anh là ngu ngốc, chậm phát triển, vô dụng, rác rưởi."

"Cô..."

Kiều Chính Hạo tức giận muốn xông lên đánh nhau với cô.

Kiều Tống Dao vội vàng ngăn anh lại, liếc nhìn Kiều Tư Ngọc: "Tam ca, tạm thời đừng tranh cãi với em gái nữa. Phóng viên ở bên ngoài sẽ làm sao bây giờ?"

Kiều Chính Hạo cảm thấy bực bội khi nghĩ đến đám phóng viên ở bên ngoài.

"Những tên chó săn này cũng làm khó chịu như một số người như vậy."

Kiều Tư Ngọc đang định đi lên lầu thì dừng lại, hỏi người hầu dọn bát đĩa: “Ai lấy mất con dao làm bếp của tôi?”

Người hầu nghe vậy, tay run run: "Tôi không biết."

Nghe đến hai chữ dao làm bếp, Kiều Chính Hạo sắc mặt thay đổi, không dám đánh rắm nữa.

Kiều Tư Ngọc khinh thường cười lạnh: “Đồ hèn nhát.”

Nói xong bà chữ này Kiều Tư Ngọc đi lên lầu.

Kiều Chính Hạo sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, tủi thân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Tư Ngọc, hận không thể có thể chui ra khỏi hốc mắt.

"Dao Dao, theo anh ra ngoài một chuyến, những tên chó săn này nhìn thấy anh và em đi cùng nhau, nếu không ra ngoài giải thích, anh không biết bọn họ sẽ viết cái gì."

"Dù sao mấy ngày nữa có người sẽ tới nhà mình chụp ảnh. Mọi người sẽ biết em là em gái của anh, nên chào hỏi trước một tiếng là được."

Kiều Chính Hạo lôi kéo Kiều Tống Dao, thoải mái đi ra ngoài.

"Tam ca..."

Kiều Tống Dao nhìn nhóm phóng viên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì đã bị Kiều Chính Hạo kéo ra ngoài.

Bên ngoài cánh cổng sắt lớn, một nhóm phóng viên nhìn thấy có người đi ra, hưng phấn vội vàng hướng máy ảnh vào hai người từ biệt thự đi ra ngoài.

"Kiều Chính Hạo?! Tại sao anh ấy lại ở chỗ này?"

"Anh ấy kéo một cô gái ra ngoài!"

"Chẳng lẽ nơi này là nhà của Kiều Chính Hạo sao?"

“Kiều Chính Hạo, Kiều.... không thể nào, không thể nào, Trang Nguyên khoa học năm nay sẽ không phải là em gái của Kiều Chính Hạo phải không?”

"Đây là một tin tức lớn! Nhanh chóng thu lại!"

"Cái gì mà thu lại vậy? Sao không bắt đầu phát sóng trực tiếp đi!"

Nhìn thấy Kiều Chính Hạo và Kiều Tống Dao đến gần, có phóng viên vội vàng hỏi.

“Kiều Chính Hạo, học sinh này cạnh anh là Kiều Tư Ngọc là người đứng đầu khoa học năm nay phải không?”

Kiều Chính Hạo vốn đang tươi cười bỗng nhiên cứng đờ.

"Anh vừa nói cái gì cơ? Kiều Tư Ngọc là học sinh đứng đầu về khoa học năm nay sao?"

Kiều Chính Hạo tiến lại gần, túm lấy người phóng viên vừa đặt câu hỏi mà hỏi lại.

Phóng viên không biết tại sao, vẻ mặt ngơ ngác: “Đúng vậy, Kiều Tư Ngọc là người đứng đầu môn khoa học năm nay, với số điểm là 738.”

738 điểm.

So với hai năm trước cùng Kiều Tống Dao còn phải cao hơn hai điểm..

Khi những phóng viên này nhìn thấy Kiều Tống Dao đi ra ngoài, bọn họ tưởng cô là Kiều Tư Ngọc nên chĩa microphone nhắm ngay cô.

“Kiều Tư Ngọc, kết quả này có phù hợp với tiêu chuẩn ban đầu cô đặt ra không?”

"Kiều Tư Ngọc, tôi nghe nói các trường đại học lớn đang gọi cho cô. Cô có thể cho chúng tôi biết về lựa chọn trường học của cô được không?"

"Kiều Tư Ngọc..."

Kiều Chính Hạo nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: Các người có thấy phiền hay không, có cái gì tốt để hỏi, cút khỏi đây nhanh lên!"

Vẻ mặt Kiều Tống Dao thay đổi khi nghe đến tên Kiều Tư Ngọc vào lúc này càng lúc cáng khó coi hơn, giây phút này đối mặt với nhiều ống kính như vậy, càng là khó xử hơn.

Cô hất tay Kiều Chính Hạo Hạo ra, quay người bỏ chạy.

"Dao Dao. . ." Kiều Chính Hạo nơi nào còn nhớ được nhóm phóng viên lớn tiếng đuổi người: "Đều cút đi cho tôi!"

Sau khi phát tiết ra một lượt, Kiều Chính Hạo đuổi theo Kiều Tống Dao đang chạy.

"? ? ?"

Các phóng viên hai mặt nhìn nhau.

Đạt điểm cao nhất trong kỳ thi chẳng phải là một điều hạnh phúc sao?

Tại sao lại mất bình tĩnh?

Những phóng viên này rất vô tội.

Một phóng viên đã bắt đầu phát sóng trực tiếp nhưng lúc này lại quên tắt máy.

Vừa rồi cảnh Kiều Chính Hạo tức giận, vẻ mặt hung ác được truyền hình trực tiếp.

Dù chỉ kéo dài vài phút nhưng nó đã nhanh chóng trở thành chủ đề tìm kiếm nóng.

Mặc kệ thân phẩn của Kiều Chính Hạo là sao đỉnh lưu hay vẫn là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên, cái đề tài này nhanh chóng được tìm kiếm và đứng đầu danh sách tìm kiếm nóng.

Kiều Tống Dao trở về phòng đóng cửa lại, Kiều Chính Hạo có kêu thế nào cũng không mở cửa.

“Chính Hạo, đến cùng là chuyện gì xảy ra?” Đỗ Hồng Nguyệt đi theo lên lầu, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Lúc này trong đầu Kiều Chính Hạo tràn ngập điểm thi của Kiều Tư Ngọc đạt được 738 điểm.

Kiều Tư Ngọc, Trạng Nguyên khoa học tự nhiên.

"Kiều Tư Ngọc!"

Kiều Chính Hạo tức giận xuống tầng hai để giải quyết chuyện này với Kiều Tư Ngọc.

"Kiều Tư Ngọc, mau cút ra đây cho tôi!"

Vừa tới tầng hai, cửa phòng Kiều Tư Ngọc mở ra.

Cô uể oải dựa vào khung cửa, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”

“Cô...” Kiều Chính Hạo tức giận chỉ vào cô, lớn tiếng hỏi: “Cô cố ý phải không? Cô có phải hay không muốn nhìn chúng tôi mất mặt?”

Kiều Tư Ngọc uể oải ngáp một cái, không nói gì.

Đỗ Hồng Nguyệt sốt ruột: "Chính Hạo, con đang nói cái gì vậy, Dao Dao đến cùng là bị làm sao rồi? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Kiều Chính Hạo sắc mặt khó coi, như bị sỉ nhục nặng nề, hai mắt đỏ bừng vì tức giận.

"Mẹ ơi, Kiều Tư Ngọc đạt 738 điểm, là người đứng đầu môn khoa học. Phóng viên bên ngoài tới phỏng vấn cô ấy. Cô ấy cố tình không nói gì vì chính là muốn nhìn con cùng Dao Dao xấu mặt."

"Kiều Tư Ngọc, cô làm sao ác độc như vậy!"

Vừa dứt lời, Kiều Tư Ngọc đã giơ chân đá vào bụng anh.

"Bụm..."

Chỉ có một tiếng uỵch, Kiều Chính Hạo hai chân quỳ xuống đất, ôm bụng bị đá, rêи ɾỉ đau đớn.

Kiều Tư Ngọc túm tóc anh, bắt anh ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ vào mặt anh.

“Anh quên bài học lần trước nhanh vậy sao?”

“Một kẻ ngu ngốc như anh, tai điếc, tứ chi không phát triển không đồng đều, não nhỏ teo tóp, não thì kém phát triển, chắc lúc mà chọn ra tinh binh đem anh lưu đến cuối cùng phải không..”

"Anh đúng là một kẻ vừa ngu ngốc vừa phế vật, không biết làm gì cả. Chỉ sống thôi liền cảm thấy lãng phí không khí. Sống chung một mái nhà với một kẻ ngốc như anh thật là xui xẻo."

“Bên ngoài marketing đề cao ngoại hình, gia thế, ức hϊếp đồng đội cướp đoạt tài nguyên, ở trong nhà đối với tôi châm chọc khıêυ khí©h, hô to gọi nhỏ, nói thật... chó sủa đều so với anh êm tai hơn."

"Anh nghĩ... anh có thể làm gì khác hơn?"

"Rác rưởi!"