Chương 12

"A a a a... tôi sẽ gϊếŧ cô!"

Kiều Chính Hạo tinh thần suy sụp, anh hét lên muốn phản kháng.

"..."

Kết quả chính là bị Kiều Tư Ngọc giẫm dưới lòng bàn chân, không thể động đậy được..

Như thể tiếng gầm vừa rồi chỉ là một trò đùa.

Kiều Tư Ngọc từ trên cao nhìn xuống chế giễu một tiếng: “Tôi có thể đấm mười người như anh bằng một đòn nhẹ nhàng này.”

Kiều Chính Hạo bị sỉ nhục, nắm chặt đôi tay, trên trán nổi gân xanh, mắt đỏ hoe.

Hiển nhiên anh chỉ bị Kiều Tư Ngọc giẫm lên bằng một chân, lại có cảm giác như có một tảng đá khổng lồ đè lên người khiến anh khó thở.

Anh thậm chí không thể đứng dậy được.

Anh muốn chống cự.

Nhưng anh không thể đánh bại cố ấy.

Đỗ Hồng Nguyệt thấy vậy muốn giúp Kiều Chính Hạo, Kiều Tư Ngọc liếc nhìn nói: “Bà Đỗ có muốn giống anh ấy không?”

Đỗ Hồng Nguyệt nghĩ đến thủ đoạn của cô và còn không biết cô từ đâu mà làm sao biết những chuyện kia, khiến Đỗ Hồng Nguyệt không dám tiến tới.

"Anh ấy dù sao cũng là anh trai cô, cô không thể làm vậy với anh ấy."

“Anh trai sao?” Kiều Tư Ngọc cười lạnh: “Loại người phế vật này còn muốn làm anh trai của tôi, anh ấy có xứng đáng không?”

Nói xong, cô thả lỏng chân, vẻ mặt khinh thường nói: “Anh cút đi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt nên sẽ không tranh cãi với anh. Nếu như tái phạm lần nữa, tay cùng chân dù sao cũng phải lưu cho tôi một cái."

Kiều Chính Hạo nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Đỗ Hồng Nguyệt tiến tới kéo nhưng anh không nhúc nhích.

"Chính Hạo, con bị sao vậy? Con đừng dọa mẹ."

Đỗ Hồng Nguyệt hai mắt đỏ hoe vì lo lắng, liếc nhìn Kiều Tư Ngọc, ánh mắt lộ rõ

vẻ hận ý nhưng lại không dám nhìn lâu hơn.

Kiều Tư Ngọc khinh thường cười khẩy, đóng sầm cửa lại.

Gần ba phút sau, Kiều Chính Hạo mới từ dưới đất đứng dậy.

Đôi mắt đỏ hoe, hung tợn nhìn chằm chằm cửa Kiều Tư Ngọc, anh không dám lớn tiếng, chỉ có thể thấp giọng nói nhỏ.

"Đừng quá tự cao, tôi sẽ đăng ký lớp học Taekwondo ngay bây giờ. Không lâu nữa tôi sẽ bắt cô phải quỳ xuống và lạy tôi để nhận lỗi."

Nói xong, Kiều Chính Hạo được Đỗ Hồng Nguyệt dìu xuống lầu.

...

Trong phòng, Kiều Tư Ngọc đang ngồi trước máy tính, biết điểm thi đại học của mình mà không kiểm tra, để tránh bị điện thoại quấy rối, cô đã tắt điện thoại từ sáng sớm.

Người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học?

Ha ha.

Cô đã được tái sinh chín lần, có gì đáng mừng chứ?

Tuy nhiên, một cuộc họp báo lại diễn ra tại nhà Kiêu gia, điều mà Kiều Tư Ngọc mấy đời rồi chưa từng trải qua.

Kiều Tư Ngọc thở dài, cầm điện thoại di động lên..

Vừa mở điện thoại lên, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện lên.

Chưa đầy một phút, có cuộc gọi đến.

"Xin chào, bạn học là Kiều Tư Ngọc phải không? Tôi là chủ nhiệm văn phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh. Bạn có muốn ghé thăm Đại học Bắc Kinh của chúng tôi không?"

"Xin chào, bạn học là Kiều Tư Ngọc phải không? Tôi là chủ nhiệm văn phòng tuyển sinh Thanh Bắc..."

"Chúc mừng Kiều Tư Ngọc đã đạt Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi là chủ nhiệm văn phòng tuyển sinh của Đại học Thâm Quyến..."

Sau khi bật điện thoại, các cuộc gọi đến vẫn không ngừng.

Những người gọi đến đều đến từ các trường đại học hàng đầu trong nước.

Đặc biệt đối với hai trường đại học là Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Bắc, việc tuyển sinh hàng năm giống như một cuộc chiến, bạn phải chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình để giành lấy nó.

Kiều Tư Ngọc đã trả lời tất cả những cuộc gọi này.

Cô cho là bọn họ sẽ rất không kiên nhẫn nhưng không ngờ lại thấy nhiều trường chân thành và nhiệt tình như vậy với mong muốn cô sẽ chọn được trường đại học của mình.

Vào lúc đó, cô chợt cảm thấy trên thế giới này vẫn còn có những người cần cô.

Cảm giác này không tệ.

Vì vậy, sau khi nhận được cuộc gọi, Kiều Tư Ngọc đã nở nụ cười và tỏ ra cư xử đúng mực.

"Xin lỗi thầy, hiện tại em đang rất kích động, cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định, hy vọng thầy có thể hiểu được."

Tất nhiên đối phương hiểu và thậm chí còn an ủi cô.

Kiều Tư Ngọc đang trả lời cuộc gọi từ phòng tuyển sinh ở tầng trên, còn Đỗ Hồng Nguyệt ở tầng dưới đang dùng rượu thuốc xoa vết bầm tím trên người Kiều Chính Hạo.

"Phu nhân, Tam thiếu gia, phóng viên còn chưa đi, nhóm phóng viên nói muốn phỏng vấn Tư Ngọc tiểu thư."

Đỗ Hồng Nguyệt không thèm để ý, Kiều Chính Hạo nhăn mặt đau đớn.

"Không đi liền không đi, quản bọn họ đi chết."

“Chuyện Kiều Tư Ngọc có cái gì tốt để phỏng vấn? Chẳng phải vì may mắn đạt được giaỉ Trạng Nguyên của môn khoa học thôi sao?”

“Dao Dao năm đó cũng là người đứng đầu của khoa học, giá trị hơn cô ấy rất nhiều.”

Kỳ thật Kiều Chính Hạo nói cũng không sai.

Kiều Tống Dao là học sinh giỏi môn khoa học nhất tỉnh. Cô ấy được nhận vào từ một huyện nhỏ trong tỉnh.

Chất lượng giảng dạy ở các tỉnh lớn và các quận nhỏ đương nhiên không thể so sánh được với Kinh Đô.

Tuy nhiên, ngay cả khi chất lượng giảng dạy ở Kinh Đô tốt thì việc đạt điểm cao cũng không phải là điều dễ dàng.

Kiều Chính Hạo buồn quá không để ý Kiều Tống Dao đi xuống lầu.

“Mẹ, Tam ca, xin lỗi đã làm hai người lo lắng.”

Kiều Tống Dao đứng đó vẻ mặt áy náy, trố mắt nhìn Kiều Chính Hạo: “Tam ca, thực xin lỗi, đều là tại em mà anh bị thương.”

Kiều Chính Hạo mềm lòng xua tay: "Sao có thể trách em được chứ? Muốn trách thì trách... Quên đi, anh không cùng cô ấy so đo."

"Dao Dao, tới ngồi đi."

Đỗ Hồng Nguyệt gọi cô lại với nụ cười yêu thương.

Kiều Tống Dao mỉm cười bước tới ngồi cạnh Đỗ Hồng Nguyệt: "Mẹ ơi, em gái con Trạng Nguyên môn khoa học. Chắc có nhiều trường gọi điện cho mẹ lắm phải không ạ?"

Đỗ Hồng Nguyệt sững sờ: "Gọi điện thoại cho mẹ?"

Kiều Tống Dao gật đầu: “Vâng ạ, bình thường loại tình huống này, trường học đều sẽ sớm gọi điện thoại tới cướp người.”

Đỗ Hồng Nguyệt lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, bên trong một cuộc điện thoại đều không có.

Kiều Chính Hạo tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, cười nham hiểm.

"Tôi liền nói Kiều Tư Ngọc bình thường bộ dáng đó như âm hồn, làm sao có thể thi được 738 điểm, thật sự là gặp quỷ, nếu thật kiểm tra tốt như vậy, làm sao lại một cuộc điện thoại đều không có."

"Tôi hiểu rồi, cô ấy nhất định là ghen tị với Dao Dao, muốn so sánh với Dao Dao. Khi cô ấy phát hiện không thể so sánh được, cô ấy liền đơn giản mời một ít phóng viên đến khoe khoang để thỏa mãn lòng kiêu ngạo của mình, tất cả đều là giả dối."

Kiều Tống Dao im lặng, để Kiều Chính Hạo thoải mái vận dụng trí tưởng tượng của mình.

Cô vừa trở về phòng và nghĩ nếu Kiều Tư Ngọc thực sự làm bài thi tốt như vậy thì cuộc điện thoại giữa Đỗ Hồng Nguyệt và Kiều Chi Hoành sớm đã có cuộc gọi gọi đến rồi.

Làm sao có thể yên tĩnh như vậy được?

Phóng viên tới cửa tìm nhưng trên mạng không hề có tin tức gì Kiều Tư Ngọc là người ghi điểm cao nhất môn khoa học.

Cái này không thích hợp.

Cho dù Kiều Tống Dao biết Kiều Tư Ngọc có trí nhớ nhìn vào không quên thì cô cũng không muốn thừa nhận Kiều Tư Ngọc giỏi hơn mình.

Kiều Chính Hạo đang nghĩ cách trả thù nhưng không ngờ Kiều Tư Ngọc lại ngu ngốc như vậy mà tự đào hố chôn mình.

"Mẹ, Dao Dao, chúng ta ra ngoài tiếp nhận phỏng vấn đi, Trạng Nguyên khoa học tự nhiên không lộ diện, chúng ta làm người nhà cũng nên tiếp nhận phỏng vấn chứ."

Nhìn thấy Kiều Chính Hạo nụ cười ác ý, Kiều Tống Dao nói: "Tam ca, anh đi cùng với mẹ đi, em không đi."

Kiều Chính Hạo chỉnh lại trang phục, kiểu tóc rồi ra ngoài phỏng vấn Đỗ Hồng Nguyệt.

Các phóng viên nhìn thấy có người đi ra, một lần nữa hướng máy ảnh vào hai người.

Kiều Chính Hạo cười nói: “Vừa rồi thái độ của tôi không tốt lắm, thực xin lỗi.”

Lần này anh có thái độ tốt, sai người hầu mang nước cho phóng viên.

Không cần đợi phóng viên đặt câu hỏi, Kiều Chính Hạo liền phối hợp mà nói: “Sở dĩ thái độ của tôi không tốt là do quá bất ngờ. Việc Kiều Tư Ngọc trở thành người Trạng Nguyên khoa học nằm ngoài dự đoán của tôi”.

“Dù sao thì điểm của Kiều Tư Ngọc từ nhỏ cũng không phải loại điểm trung bình lắm, tệ đến mức nhìn cũng không muốn nhìn.”

Một phóng viên chĩa micro về phía anh: “Ý của anh là... Bạn học Kiều Tư Ngọc lần này thi đại học là học cặn bã nghịch tập sao?”