Chương 17

Kiều Tống Dao được thiết lập là đoàn sủng và vạn người mê.

Kể từ khi trở về nhà Kiều gia, cô ấy đã được sủng ái về mọi mặt, sau đó gặp được những ông chủ lớn thuộc mọi tầng lớp và mở ra người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hình thức vạn người mê.

Cô không thể trực tiếp làm hại Kiều Tống Dao, nhưng lại có thể khiến Kiều gia chó cắn chó.

Về tính cách của Kiều Tống Dao, Kiều Tư Ngọc cũng đã tìm hiểu rất rõ ràng.

Điều mà Kiều Tống Dao mong muốn là được anh trai yêu thích duy nhất nhưng lại không đạt được điều mình mong muốn.

Nhà Tống gia đã coi Kiều Tống Dao như con ruột hơn chục năm nay nhưng trong lòng Kiều Tống Dao lại có quá nhiều bất oán hận và oán trách.

Chưa kể cha mẹ ruột của cô ấy, đã xa cách mười tám năm. Những người như gia đình Kiều gia thực sự rất đau lòng và có lỗi với Kiều Tống Dao, nhưng Kiều Tống Dao lại không nhất định...

Ai nha.

Sắp tới sẽ có kịch hay để xem.

Kiều Tư Ngọc đột nhiên có một chút hưng phấn, phảng phất trong cơ thể huyết dịch cũng bắt đầu sôi trào.

Sự phấn khích này tiếp tục sôi trào tới buổi tối.

Trong đêm..

Kiều Tư Ngọc vốn mắc chứng rối loạn giấc ngủ, ngày nào cũng phải ngủ sau nửa đêm.

Và cô cảm thấy nhẹ nhàng đến mức, mỗi khi có một chuyển động nhỏ nhất là cô sẽ thức dậy và sau đó cô không thể ngủ lại được.

Vì vậy, dù người bên ngoài có cẩn thận đến đâu, Kiều Tư Ngọc vẫn nghe thấy tiếng xào xạc.

Cửa phòng cô bị khóa từ bên trong, bên ngoài không ai có thể mở được.

Chẳng bao lâu, Kiều Tư Ngọc nhìn thấy có thứ gì đó bò vào khe cửa trong đêm.

"Tôi để cho cô kiêu ngạo, để cho cô đánh tôi nè, tôi sẽ dạy cho cô một bài học."

Kiều Chính Hạo cất đồ vào rồi lặng lẽ trở về phòng.

Anh vừa đi vừa lẩm bẩm nhưng vẻ mặt lại rất phấn khích.

Mỗi khi nghĩ tới Kiều Tư Ngọc sẽ bị thứ bên trong dọa sợ đến rơi nước mắt, anh lại che miệng cười ngạo nghễ.

Không biết khi nào Kiều Tư Ngọc mới phát hiện ra?

Kiều Chính Hạo tự nhủ đừng ngủ say, còn muốn dậy xem Kiều Tư Ngọc trò cười.

Nghĩ xong liền chìm vào giấc ngủ.

Không biết trước khi đi ngủ anh có suy nghĩ nhiều không, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, anh luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang bò lên người mình.

Chạm vào lạnh buốt khiến Kiều Chính Hạo cảm thấy rất khó chịu.

“Đi đi, đừng làm phiền tôi nữa?”

Kiều Chính Hạo đưa tay chạm vào thứ gì đó, anh cảm thấy có gì đó không đúng, toàn thân run rẩy, anh mở to đôi mắt..

Đột nhiên trong mắt anh tràn đầy sợ hãi!

"A a a a!!!!!"

Trong bóng tối, Kiều Chính Hạo nhìn thấy Kiều Tư Ngọc đứng ở đầu giường, tóc rối bù, trên mặt đầy máu, vô cảm, trên tay cầm một con dao gọt trái cây có ánh đèn lạnh lẽo.

"Kiều Tư Ngọc, cô muốn làm gì?"

Kiều Tư Ngọc không có lên tiếng, chỉ là dùng đôi mắt không có chút nhiệt độ nào, hai mắt nhìn chằm chặp anh, cực kỳ quỷ dị.

"Cô đến cùng là người hay quỷ? !"

Kiều Chính Hạo sợ hãi không quay đầu lại được, toàn thân run rẩy, trên khuôn mặt trắng bệch không một chút máu..

Kiều Tư Ngọc nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn, âm trầm nói: “Anh nghĩ thế nào?”

Kiều Chính Hạo không dám nhìn cô, lấy tay xoa mặt, lúc này mới ý thức được mình đã cầm lấy thứ gì.

"A a a a a!!!!!"

Lại một tiếng thét thảm thiết vang lên.

Thứ anh cầm ở trên tay không phải thứ gì khác mà chính là con rắn anh đặt trong phòng Kiều Tư Ngọc.

Một giây sau, Kiều Chính Hạo hai mắt tối sầm, sợ hãi ngất đi.

"Chính Hạo, Chính Hạo con làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nửa đêm, mọi người nghe thấy Kiều Chính Hạo trong phòng gào thét, mọi người trong nhà Kiều gia đều vội chạy vào phòng.

Đèn vừa được bật lên, sắc mặt mọi người đều thay đổi rõ rệt.

Mọi người nhìn thấy Kiều Tư Ngọc đứng đó, người đầy máu, Kiều Chính Hạo ngất xỉu, trên người và trên mặt đều có máu, trên ga trải giường cũng có máu.

Đặc biệt là con dao gọt trái cây trên tay Kiều Tư Ngọc vẫn đang rỉ máu. Đây đơn giản là một hiện trường gϊếŧ người quy mô lớn.

Đỗ Hồng Nguyệt thét lên và ngất đi trong vòng tay Kiều Chí Hoành.

"Kiều Tư Ngọc! Cô đang làm cái quái gì vậy?!"

Kiều Chí Hoành nhìn thấy cảnh tượng này, dù là ông có kiến thức rộng rãi nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi và rùng mình.

"Em gái, cho dù em có mâu thuẫn với Tam ca, em cũng không thể đối xử với anh ấy như vậy, đều là lỗi của chị, đều là lỗi của chị, nếu chị không quay lại, sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Dù là đến loại chuyện nào xảy ra, Kiều Tống Dao vẫn không quên cho Kiều Tư Ngọc nói hình ảnh xấu.

Quả nhiên, Kiều Chí Hoành nghe được lời này, sắc mặt rất khó coi.

Kiều Chính Hiên cau mày, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn và ghê tởm, trong vòng tay anh là Kiều Tống Dao, sắc mặt tái nhợt, run rẩy vì sợ hãi.

Trên mặt Kiều Tư Ngọc lộ ra nụ cười quỷ dị: "Cô nói đúng, đều là lỗi của cô. Cô thật tốt bụng. Vì gia đình hòa thuận, sáng sớm nên rời đi."

Kiều Tống Dao sửng sốt, hiển nhiên cô ấy không ngờ cô sẽ nói như vậy.

"Kiều Tư Ngọc!" Kiều Chính Hiên đem nhu nhu nhược nhược Kiều Tống Dao ngăn ở phía sau: "Cô náo đủ chưa?"

"Tôi đang náo các người đấy à, đồ ngu ngốc."

Kiều Tư Ngọc khinh thường nhìn anh, ném con dao gọt hoa quả rồi bước ra ngoài.

"Tam ca anh ấy không có sao chứ?" Kiều Tống Dao nhu nhu thuận thuận mở miệng.

Kiều Chính Hiên mặt tối sầm sau khi bị mắng.

Sau đó Kiều Chí Hoành mới phát hiện trong phòng Kiều Chính Hạo có xác rắn, nhiều hơn một con.

"Ọe..."

Sau khi nhìn thấy con rắn bị cắt thành từng khúc, Kiều Tống Dao không khỏi nôn bữa.

...

Nửa đêm ồn ào đến mức không ai có thể ngủ ngon.

Mười một giờ trưa, Kiều Tư Ngọc xuống lầu ngáp dài.

“Tư Ngọc, chúng ta nói chuyện đi.”

Kiều Chí Hoành nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng có liên quan gì đến Kiều Tư Ngọc.

Kiều Tư Ngọc chỉ liếc nhìn ông rồi nói với người hầu: “Tôi đói.”

Người hầu vô thức liếc nhìn Kiều Chí Hoành, Kiều Chí Hoành xua tay cho cô đi xuống.

"Kiều Tư Ngọc, cô càng ngày càng quá phận rồi đó."

Kiều Chí Hoành bước tới chỗ cô với vẻ mặt nghiêm túc.

Kiều Tư Ngọc lông mày đều không hề động một chút nào, mà rót cho mình một chén nước.

Kiều Chí Hoành nói tiếp: “Cho dù Chính Hạo có làm sai chuyện gì thì cũng đừng dùng rắn dọa nó chứ”.

Kiều Tư Ngọc vẫn không để ý mà cụp mắt xuống, tựa hồ như đang suy tư.

Kiều Chí Hoành vẻ mặt dịu đi một chút: “Tôi biết từ khi chị gái của cô trở về, chúng ta liền không để ý tới cô, cô muốn dùng cách này thu hút sự chú ý của chúng ta cũng là dễ hiểu, nhưng thủ đoạn của cô quá cực đoan.”

Kiều Tư Ngọc cuối cùng trên mặt lộ ra một tia mất kiên nhẫn: “Lão Kiều, tôi cho ông mặt mũi nhiều rồi phải không?”

Sắc mặt Kiều Chí Hoành chợt tối sầm.

Kiều Tư Ngọc mỉa mai nhìn ông: “Sao ông không hỏi Kiều Chính Hạo con rắn đó từ đâu đến?”

Kiều Chí Hoành sửng sốt.

"Ông không thực sự tin những lời nói Kiều Tống Dao nói chứ. Cô ấy là ai? Mấy người đã phớt lờ tôi suốt mười tám năm, tôi có quan tâm không?"

Trừ đời thứ nhất, cô cái gì cũng không biết, tự nhiên cảm thấy ủy khuất cùng không cam lòng.

Nhưng cô đã được tái sinh chín lần.

Dù có bao nhiêu oán hận và không muốn, tất cả đều được giải quyết.

Bây giờ cô không còn ý nghĩ nào khác ngoài việc gϊếŧ hết bọn họ.

Kiều Chí Hoành nghe vậy, nhất thời sửng sốt.

Ông dường như vừa nhớ ra hình như mình chưa từng chăm sóc cô con gái này từ mẫu giáo đến cấp ba, ông cũng không biết cô học trường nào.

Đến nỗi ông thậm chí còn không biết cô ấy sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay.

Nghĩ đến đây, Kiều Chí Hoành trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.

Ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kiều Tư Ngọc, mong muốn nhìn thấy những cảm xúc khác ngoài sự mỉa mai và khinh thường trên mặt cô, nhưng đáng tiếc là không có.

"Tư Ngọc..."

Kiều Tư Ngọc ngắt lời ông: "Thu tiền đi."

Nỗi áy náy trong lòng Kiều Chí Hoành đã bị ba chữ này xua tan.

Ông hít một hơi thật sâu và chuyển 10 vạn tệ cho Kiều Tư Ngọc.

Kiều Tư Ngọc lập tức dừng lại, liếc nhìn góc lầu hai thì thấy chiếc váy trắng lộ ra.

“Sau này nếu muốn gia đình hòa thuận thì hãy cho tôi gấp đôi số tiền tiêu vặt mà ông đưa cho Kiều Tống Dao.”

Nghe cô nói vậy, Kiều Chí Hoành thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Bọn họ đều là con gái của ông, nên đương nhiên ông sẽ không ưu ái người này hơn người kia.