Chương 2

Cái tát này còn to hơn cái tát vừa rồi Đỗ Hồng Nguyệt dành cho cô.

Kiều Tư Ngọc lòng bàn tay tê dại, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ bệnh hoạn.

"..."

Tiếng tát vang lên, khu vực xung quanh dường như bị ấn nút tạm dừng, bên cạnh bể bơi vốn dĩ rất sôi động lại im lặng đến chết người.

Không ai ngờ rằng Kiều Tư Ngọc lại đột nhiên ra tay.

Còn tát Kiều Tống Dao trước mặt nhà Kiều gia và toàn thể khách khứa.

"Ahhh!"

Đỗ Hồng Nguyệt kinh hãi há miệng hét lên: "Cọ sao dám đánh Dao Dao, cô sao lại dám đánh Dao Dao!"

"Kiều Tư Ngọc!"

Tam thiếu gia của nhà Kiều gia, người thân thiết nhất với Kiều Tư Ngọc, là người đầu tiên phản ứng lại, tức giận giơ tay muốn đánh trả.

Kiều Tư Ngọc mỉm cười nắm lấy cổ tay anh, kéo mạnh, đá vào bắp chân anh không thương tiếc, dễ dàng hất tung anh xuống bể bơi.

Cả Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia của nhà Kiều gia đều muốn giúp đỡ nhưng lại bị Kiều Tư Ngọc đá xuống bể bơi.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

“Điên... Kiều Tư Ngọc điên rồi, cô điên rồi à!”

Đỗ Hồng Nguyệt tức giận chỉ vào cô, không quan tâm có khách hay không có khách, chính việc mà Kiều Tư Ngọc làm đã khiến cả nhà Kiều gia phải xấu hổ.

Kiều Tư Ngọc càng thấy vui vẻ hơn khi nhìn ba anh trai Kiều gia quằn quại trong bể bơi như chó chết đuối.

Có một cơn đau nhói ở phía sau đầu cô.

Kiều Tư Ngọc giơ tay chạm vào vết máu, cô nhìn màu đỏ chói chợt bật cười.

"Điên rồi?"

"Mẹ yêu quý của con, con chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ."

Cứ nghĩ đến những chuyện xảy ra tiếp theo, cứ nghĩ rằng dù cô có cố gắng tránh né cốt truyện đến đâu, dù cô có sống lại cuộc đời bao nhiêu lần thì kết cục cuối cùng cũng không thể thoát khỏi chữ chết.

Điên rồi?

Cô còn hơn cả điên rồ!

Cô sẽ kéo gia đình này xuống địa ngục!

Kéo mọi người xuống địa ngục!

Dù có xuống địa ngục cũng không thể giải tỏa được sự hận thù, oán hận trong lòng cô.

Nếu cô gặp khó chịu thì không ai có thể có được khoảng thời gian dễ chịu!

Kiều Tư Ngọc quay người lại.

Phía sau là ba tiểu thư nhà giàu có với cách trang điểm tinh tế và những bộ váy đắt tiền, sang trọng.

Vừa rồi chính một trong ba người bọn họ đã làm cô phải vấp ngã.

Đó là lý do tại sao cô đã ngã rất mạnh.

Khắp nơi đều có máu.

Cô thế nhưng là người mang thù rất dai..

Ba đại phu nhân nhà giàu thấy trên mặt cô nở một nụ cười cực kỳ vặn vẹo quái dị, giống như một ác ma đến từ địa ngục bò ra.

Bầu trời trong xanh và nắng chiếu rực rỡ, nhưng mọi người cảm thấy một cơn ớn lạnh phả vào mặt, khiến tim mọi người run lên.

"Cô... cô định làm gì vậy?"

Ba đại phu nhân nhà giàu nắm tay nhau nhìn cô với vẻ cảnh giác và thù địch.

Kiều Tư Ngọc liếc nhìn chân bọn họ, mỉm cười với một người trong đó: “Hứa phu nhân, bà vừa nói chị gái tôi đã mất tích mười tám năm, cuộc đời rất khốn khổ.”

"Muốn tôi nói thì Hứa phu nhân sống khổ hơn chị tôi rất nhiều. Bà thật đáng thương."

Lời này mới nói ra, Hứa phu nhân một tiếng cười "phốc" ra tiếng.

Những người khác nghe xong không nhịn được cười.

“Ai mà không biết Hứa tiên sinh rất yêu vợ mình, chưa bao giờ dây dưa với phụ nữ khác ở bên ngoài?”

“Những người đàn ông khác bàn chuyện làm ăn phải luôn khoe khoang, nhưng Hứa tiên sinh dù có xã giao cũng sẽ về nhà trước mười giờ tối, là người vòng tròn bên trong có tiếng là người thâm tình.”

"Hứa phu nhân được Hứa tiên sinh yêu thương hơn 20 năm. Bố mẹ chồng coi Hứa phu nhân như con ruột. Con cái đừng đều có tiền đồ, hiếu thảo và ngoan ngoãn. Ai có thể có cuộc sống tốt hơn Hứa phu nhân chứ.”

"Nói ra Hứa phu nhân có cuộc sống vất vả thật buồn cười. Cô con gái nhỏ nhà Kiều gia này hình như điên thật rồi."

Kiều Tư Ngọc không để ý đến những người khác mà nhìn Hứa phu nhân cười nửa miệng, vẻ mặt kiêu hãnh, vui vẻ và hài lòng.

"Bà có chắc các con của bà có phải là của bà không? Chồng của bà có chắc phải là chồng của bà không?"

Nụ cười trên mặt Hứa phu nhâm cứng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, đồng thời cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Bởi vì ngoại trừ bà và ông Hứa, không ai biết rằng các con của bà không phải là con ruột của mình.

Kiều Tư Ngọc làm sao biết được?

Hứa phu nhân hoảng sợ một lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, âm thầm để mắt tới Đỗ Hồng Nguyệt.

Bà đang định nói gì đó thì Kiều Tư Ngọc liền ngắt lời bà.

"Hứa phu nhân, hôm nay Hứa tiên sinh không đến với bà phải không? Bà nghĩ bây giờ ông ấy đang ở đâu?"

Hứa phu nhân đang định mắng cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tựa như cười mà không cười của Kiều Tư Ngọc, trong lòng bà chợt nhói lên.

“Chồng tôi đi công tác nên không đi cùng tôi.”

Nói xong, Hứa phu nhân dường như nghĩ tới điều gì đó, nhiệt tình khuyên nhủ.

"Kiều Nhị tiểu thư, tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, nhưng chị gái của cô ở bên ngoài mười tám năm khổ cực, cô thật không nên ích kỷ như vậy."

Kiều Tư Ngọc gật đầu: “Hứa phu nhân, kỳ thật tôi rất hiểu cho bà, bà sức khỏe không tốt, không thể sinh con, nhưng cũng không thể ích kỷ chiếm đoạt chồng con của người khác.”

“Cô...” Sắc mặt Hứa phu nhân thay đổi: “Có ý gì?”

"Cô đang nói nhảm cái gì thế? Cô điên thật à?"

"Chắc chắn là bị kí©h thí©ɧ rồi, cô điên thật rồi?"

Mọi người xung quanh bàn tán rất nhiều.

Đồng thời, bọn họ cũng có chút hưng phấn, tuy rằng cũng không biết mình hưng phấn cái gì.

Kiều Tống Dao tuy nhận hai cái tát nhưng nhìn Kiều Tư Ngọc cắn như chó điên trước mặt tất cả khách nhân bất kể dịp gì, trên môi nở một nụ cười mỉa mai.

Lúc này, ba anh trai Kiều gia đã bị người hầu kéo lên bờ. Khi quay lại, bọn họ nghe thấy những lời nói điên cuồng của Kiều Tư Ngọc.

"Kiều Tư Ngọc, cô điên à? Mau quay lại đây."

Kiều Chính Hiên là Đại thiếu gia của nhà Kiều gia, trông như chuột chết, cau mày tức giận thấp giọng hét lên.

Kiều Tư Ngọc chỉ giả vờ như không nghe thấy, Kiều Chính Dương là Nhị thiếu gia của nhà Kiều gia, cùng Kiều Chính Hạo là Tam thiếu gia của nhà Kiều gia, một bên trái một bên phải đi qua nắm lấy Kiều Tư Ngọc..

Bàn trái tay của Kiều Tư Ngọc là một cú tát.

"Bốp" hai lần.

Cô tát hai người.

Hiện trường im lặng một lúc.

Tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, Kiều Tư Ngọc đã trực tiếp giơ chân đá hai người xuống bể bơi lần nữa.

"Nhị ca tốt của tôi, tam ca tốt của tôi, các anh ở trong bể bê rửa sạch đầu óc đi, đừng vội lên."

Kiều Chính Dương và Kiều Chính Hạo choáng váng, rơi xuống nước chợt tỉnh táo lại.

"Kiều Tư Ngọc..."

Đứng trên bờ, Kiều Tư Ngọc cau mày không hài lòng, ánh mắt hung ác dữ tợn, làm bộ ra hiệu im lặng.

Kiều Chính Dương: "..."

Kiều Chính Hạo: "..."

Hai người không hiểu sao cảm nhận được sát khí Kiều Tư Ngọc mang đến.

Thấy hai người đều im lặng, Kiều Tư Ngọc mỉm cười hài lòng.

Cô quay lại nhìn Hứa phu nhân đôi bàn tay nắm chặt và khuôn mặt tái nhợt.

Kiều Tư Ngọc đi đến nói nhỏ vào tai bà một địa chỉ.

"Hứa tiên sinh hoàn toàn không đi công tác. Nếu bây giờ bà đến đó, có thể bà sẽ gặp được Hứa tiên sinh cùng các con và mẹ ruột của bọn trẻ ở đó."

"Vì hôm nay là sinh nhật của mẹ ruột, nên gia đình 4 người còn chụp ảnh gia đình. Bọn họ thực sự rất hạnh phúc và đáng ghen tị".

Hứa phu nhân cảm thấy ánh mắt tối sầm: “Cô nói bậy.”

Kiều Tư Ngọc nhún vai: “Tin hay không thì tùy.”

Trước ánh mắt nhìn đáng thương của cô, Hứa phu nhân hoảng hốt đến mức không biết phải làm sao.

Điều này không đúng!

Chồng bà rất yêu mình, con cái cũng rất hiếu thảo, làm sao có thể...

Nó chắc chắn là giả.

Dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bà vẫn vội vàng rời khỏi bữa tiệc.

Khi mọi người nhìn thấy tinh thần của Hứa phu nhân, bọn họ chỉ nghĩ đến ba chữ——

Chạy trối chết.

"? ? ?"

Mọi người ánh mắt sáng lên trước lời bàn tán.

Hứa phu nhân đã đi mất, chỉ còn lại hai người.

Hai đại phu nhân thấy vậy cũng hoảng sợ không hiểu. Vừa định rời đi thì đã bị Kiều Tư Ngọc tóm lấy.

“Lý phu nhân, bà vội vàng làm gì?”

Lý phu nhân bị kéo lại: "Tôi..."

Kiều Tư Ngọc cười rạng rỡ: “Bà vừa nói chị gái tôi là học sinh giỏi Thanh Bắc, vô địch cấp tỉnh. Chuyện con trai của bà gian lận trong học tập, bà đã biết chưa?”

Lý phu nhân: "?"

Những người xung quanh: "? ??"

Gian lận trong học tập?