Chương 25

Kiều Chí Hoành tức giận nói: “Kiều Tư Ngọc, tôi là cha của cô!”

Kiều Tư Ngọc đáp: “Tôi đặc biệt là tổ tiên của ông!”

"Tôi bị toàn bộ Internet đưa vào danh sách đen, danh tiếng bị hủy hoại, ông còn suýt đuổi tôi ra khỏi nhà, cái này gọi không có gì tổn thất sao?"

Kiều Chí Hoành sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận hai mắt tối sầm.

Kiều Tư Ngọc cười châm chọc nói: "Ông nghĩ như vậy cũng không sai, người bị tổn thất đó cũng chính tôi là người bị tổn thất, cùng với ông và Kiều gia lại có quan hệ gì đâu, ông chẳng qua chỉ là nghĩ ta làm liên lụy đến Kiều gia, chứ tôi lại có lỗi gì đâu."

"Nhưng tôi có lỗi gì đâu! Tôi dựa vào cái gì muốn hi sinh chính mình để thành toàn cho các người?"

"Tôi đã nói với Trình Mộ Ngôn rằng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi hay hòa giải. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì tôi muốn và mọi chuyện sẽ tuân theo quy luật".

Kiều Chí Hoành tức giận mặt xanh mét: "Con là con gái của tôi! Con là người của Kiều gia! Việc cống hiến cho Kiều gia là trách nhiệm của con!"

Kiều Tư Ngọc gắt gỏng: "Có cái rắm chứ trách nhiệm, ông có coi tôi là con gái của ông sao?"

“Nếu có người bắt nạt con gái của ông, ông không bảo vệ con gái của mình, thậm chí không bảo vệ con gái mình, vừa có chuyện muốn đuổi nó ra khỏi nhà, ông có xứng đáng làm cha không? "

"Ông có tâm tư bất chính làm tôi buồn nôn!"

"Phi!"

"Cút!"

Kiều Tư Ngọc trút giận, khi nhìn thấy Kiều Chí Hoành suýt ngất xỉu vì tức giận, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Kiều Chí Hoành tức giận đến l*иg ngực phập phồng, giơ ngón tay run rẩy chỉ vào Kiều Tư Ngọc.

"Cô... con nhỏ độc ác!"

Kiều Tống Dao thấy cha mình sắp ngất đi, chậm rãi nói.

"Em gái, cha mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ, cha làm việc này vì cả nhà Kiều gia. Em không thể nói chuyện với cha như vậy. Em phải quan tâm và thông cảm với cha."

Giọng nói nhẹ nhàng ngay lập tức xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

Kiều Chí Hoành hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc, nhẹ nhõm nhìn Kiều Tống Dao.

Kiều Tư Ngọc đau lòng: “Kiều Tống Dao, cô thật tốt bụng, thông cảm, sao cô không dùng hào quang Thánh Mẫu của mình để cảm hóa Lý gia và Phương gia, để bọn họ ban lợi ích cho Lão Kiều vô điều kiện đi.”

Kiều Tống Dao nghẹn họng không biết nói gì chỉ cúi đầu, vẻ mặt rất buồn bã.

“Đủ rồi.” Kiều Chí Hoành lớn tiếng nói: “Tôi biết cô còn tức giận chuyện trước kia, nhưng chuyện này liên quan đến cả nhà Kiều gia chúng tôi.”

Lúc này, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng dịu giọng nói: “Tôi biết mấy năm nay không để ý đến cô là lỗi của chúng tôi, nhưng chuyện này rất quan trọng, cô không thể tùy tiện như vậy, chỉ khi Kiều gia của chúng tôi vẫn ổn định, cô mới có khả nắng sống tốt."

Kiều Tư Ngọc buồn cười khi nghe điều này: "Hy sinh một mình tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cả nhà ông. Dù dáng dấp xấu nghĩ cũng hay lắm."

Đời thứ nhất bọn họ chính là làm như vậy.

Cô bị nghiền nát đến xương cũng không còn, cuối cùng bị quên lãng hoàn toàn trong bệnh viện cho đến khi thi thể thối rữa và bốc mùi hôi thối.

Khi bệnh viện thông báo cho nhà Kiều gia, không có ai trong gia đình Kiều gia đến nhận thi thể của cô.

Cuối cùng, một người đàn ông hấp hối trong bệnh viện đã thu thập thi thể cho cô và chôn cô ở nghĩa trang để thi thể của cô không bị phơi thây ở nơi hoang dã.

À.

Kiều Chí Hoành cố gắng hết sức để đè nén cơn tức giận trong lòng, sợ mình nhịn không được muốn bóp chết cô..

Kiều Tư Ngọc thấy thế, cười híp mắt nói: "Các người đều nói tôi là một thành viện của Kiều gia, như vậy đi, Lão Kiều ông bây giờ liền đem cổ phần của công ty chuyển nhượng cho tôi, tôi liền đáp ứng ông."

"Cổ phần? Cô thế mà còn muốn cổ phần sao?" Kiều Chí Hoành tức giận đến trừng to hai mắt: "Cô thực sự chính là. . ."

Kiều Tư Ngọc nhướng mày: “Ông muốn nói tôi là mơ mộng hảo huyền sao?”

Cô cười nói: "Không có cổ phần, còn có mặt mũi nói tôi là một thành viên trong Kiều gia, da mặt này của ông đều dày như tường thành."

Món quà lễ trưởng thành dành cho ba anh em Kiều Chính Hiên là cổ phần của nhà Kiều gia, tuy không nhiều nhưng cũng là một loại thái độ.

Cô nghĩ mình không có vì cô là con gái.

Không ngờ Kiều Tống Dao sau khi về nhà Kiều gia cũng nhận được cổ phần.

Chỉ có cô liền không có.

Haiz.

Nhớ tới liền khó chịu.

Dưới cái nhìn của Kiều Tư Ngọc, Kiều Chí Hoành trong mắt lóe lên, hiển nhiên là cảm thấy áy náy.

"Cô còn nhỏ, tôi làm sao có thể tùy tiện cho cô cổ phần? Tương lai cô kết hôn, tự nhiên không thiếu được phần cô."