Chương 3

Đôi mắt của mọi người tại hiện trường lại sáng lên, tâm hồn bàn tán đang rực cháy.

Lý phu nhân cảm thấy mọi người đang bàn tán về mình, trong lòng nổi lên cơn tức giận, hướng thẳng vào Đỗ Hồng Nguyệt.

"Kiều phu nhân, tôi được mời tới dự yến tiệc của Kiều gia các người, các người lại để cho con gái của mình tung tin đồn gây rối, hủy hoại thanh danh của con trai tôi trước mặt mọi người. Đây là cách các người đối xử với khách nhân sao?"

“Tôi có quyền truy tố nhà Kiều gia vì tội tung tin đồn và vu khống con trai tôi.”

Đỗ Hồng Nguyệt mở miệng, không ngờ Kiều Tư Ngọc lại đột nhiên phát điên trong bữa tiệc.

"Lý phu nhân..."

Kiều Tư Ngọc đang cúi đầu nghịch điện thoại, biết Đỗ Hồng Nguyệt mở miệng nói chắc chắn sẽ không có gì hay ho, liền lớn tiếng ngắt lời.

"Tung tin đồn và vu khống sao?"

"Vừa rồi hình như tôi đã nói sai điều gì sao."

Lý phu nhân nghe vậy, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, hất cằm ngạo mạn.

Kiều Tư Ngọc cười nói: “Lý phu nhân, con trai của bà không chỉ phạm tội gian lận trong học tập mà còn bắt chước thủ đoạn giam cầm người khác, hiện tại đang phạm tội.”

Cô lắc lắc điện thoại, cười rạng rỡ: “Nhưng đừng lo, tôi đã gọi báo cảnh sát rồi.”

“Lý phu nhân không dạy được con nhưng nhà nước thì có. Chúng ta phải tin vào nhà nước, bà có nghĩ như vậy không?”

Lý phu nhân cũng giống như Hứa phu nhân, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

"Kiều gia các người tốt, các người cứ chờ xem, việc hôm nay còn chưa kết thúc đâu."

Lý phu nhân vừa đi vừa nói chuyện điện thoại như đang chạy trốn, mang giày cao gót nên vấp ngã suýt ngã xuống đất.

Chạy trối chết x2.

Giờ chỉ còn lại người cuối cùng - Phương phu nhân.

"Cô muốn làm gì? Đừng tới đây!"

Nhìn thấy Kiều Tư Ngọc đem Hứa phu nhân, Lý phu nhân đều bỏ chạy, trong lòng bà có dự cảm không lành.

Phương phu nhân muốn chạy trốn nhưng Kiều Tư Ngọc đã dồn bà vào chân tường.

"Kiều Tư Ngọc, cô điên rồi sao! Tránh xa tôi ra!"

Kiều Tư Ngọc không để ý mà chỉ cười: “Phương phu nhân vừa nói tôi vô hồn đáng sợ. Dù có vô hồn đến đâu thì tôi vẫn là một con người. Không giống như Phương phu nhân, con gái của bà là một con thú.”

"Tuổi còn nhỏ liền biết ỷ thế hϊếp người, bản chất lại rất đố tị. Cô ta đặc biệt tìm kiếm những người bạn cùng lớp có điểm cao nhưng điều kiện gia đình nghèo để bắt nạt người ta."

“Xé sách và vở bài tập của bạn học cùng lớp, nhốt bạn học cùng lớp trong nhà vệ sinh và chụp ảnh nước thải đổ lên người của bạn học cùng lớp, thậm chí còn nhờ người của xã hội bắt nạt bạn học cùng lớp. Cuối cùng, bạn học cùng lớp không chịu nổi nhục nhã mà nhảy từ trên cao xuống tự sát..."

"Im đi, im đi!"

Phương phu nhân hét lên, cố gắng che đậy tiếng nói của Kiều Tư Ngọc, nhưng Kiều Tư Ngọc làm sao có thể cho phép bà làm như vậy.

"Phương phu nhân, bà thật sự là một người mẹ tốt. Vì con gái của mình, bà đã bỏ ra hai mươi vạn để giải quyết chuyện này."

“Hai mươi vạn, có thể mua được một mạng người.” Kiều Tư Ngọc cười lạnh: “Có tiền thật tốt.”

Hiện trường lại rơi vào im lặng.

Gần như tất cả mọi người chấn kinh..

Bí mật của một hào môn.

Hầu như gia đình nào cũng có, nhưng phần lớn là chuyện tình cảm nam nữ.

Một khi có liên quan đến mạng sống con người thì đó là thách thức luật pháp của đất nước.

Dù giàu đến mấy cũng không thể chống lại pháp luật.

Phương phu nhân cúi đầu nghe theo từng lời nói của Kiều Tư Ngọc, sắc mặt bà đã mất sắc từ lâu, bây giờ chỉ còn lại hoảng sợ.

"Em gái, đừng gây rắc rối nữa. Nếu em tức giận thì cứ việc tới chỗ chị. Em muốn gì chị cũng được."

"Lời em nói không có bằng chứng, em có biết nó sẽ mang lại hậu quả gì cho gia đình chúng ta không?"

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, trong giọng điệu có chút bất lực.

Lời này vừa nói ra, Phương phu nhân vốn đang hoảng sợ đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Kiều Tư Ngọc, cô nói con gái của tôi... nói tôi trả 20 vạn mua một mạng người, cô có chứng cứ gì?"

“Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua cho đến khi cô tìm được bằng chứng ngày hôm nay.”

Kiều Tư Ngọc nhìn Kiều Tống Dao một chút: "Chứng cứ sao, tôi giống như là không có."

Phương phu nhân nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng dâng lên một cơn tức giận.

“Vì không có chứng cứ, Kiều Tư Ngọc, cô sẽ vì những lời nói của mình mà phải trả giá đắt."

Kiều Tư Ngọc gật đầu: “Tuy không có bằng chứng nhưng tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi tin vào sức mạnh của đất nước và nhất định sẽ tìm hiểu tận cùng và trả lại công lý cho người bị hại”.

Phương phu nhân lại hoảng sợ, liếc nhìn mọi người trong nhà Kiều gia rồi nói.

"Được, rất tốt, Kiều gia của các người rất tốt, các người cứ chờ xem."

Kiều Tư Ngọc mỉm cười vẫy tay với bà: “Phương phu nhân, tôi sẽ đợi bà.”

Phương phu nhân đã đi rồi.

Chạy trối chết x3..

Kiều Tư Ngọc liếc nhìn những vị khách xung quanh, cảm thấy ớn lạnh sau gáy, bọn họ lập tức gác lại lời bàn tán và chào tạm biệt Đỗ Hồng Nguyệt.

Bữa tiệc phải kết thúc sớm vì Kiều Tư Ngọc.

Đỗ Hồng Nguyệt sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, tức giận đến suýt hộc máu.

"Kiều Tư Ngọc, cô phá hỏng bữa tiệc tốt thế này, cô đã thỏa mãn rồi sao!"

Kiều Tư Ngọc lạnh lùng nhìn bà: “Tôi rất hài lòng.”

Đỗ Hồng Nguyệt tức giận gần như ngất đi.

...

Kiều Chí Hoành dùng bữa tiệc để giao lưu, trao đổi tin tức làm ăn với mọi người nghe được chuyện Kiều Tư Ngọc làm liền bước ra khỏi phòng trà.

“Kiều Tư Ngọc đi từ đường quỳ xuống cho tôi, quỳ xuống mà suy ngẫm lại.”

Kiều Chí Hoành vẻ mặt đen tối, tức giận nhìn ba người con trai và con gái mình chặc vật, tức giận mắng Kiều Tư Ngọc.

Thân là Kiều gia gia chủ, Kiều Chí Hoành mang theo uy nghiêm lâu năm địa vị cao cao tại thượng, lúc này nổi giận , gần như tất cả mọi người đều cẩn thận, liền lớn tiếng thở cũng không dám.

Kiều Tư Ngọc thản nhiên không để ý đến ông, cầm đĩa bắt đầu gắp đồ ăn.

Đồ ăn trong bữa tiệc là do chính cô mang đến, trước đó cô phải tránh mặt Kiều Tống Dao, nên cô vẫn chưa ăn gì, bụng đói cồn cào.

"Kiều Tư Ngọc, tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?"

Bị phớt lờ, Kiều Chí Hoành nghiến răng nghiến lợi, càng tức giận hơn.

Kiều Tư Ngọc đang ăn, cô không kiên nhẫn nói: "Đói, có chuyện gì ăn xong lại nói."

Trong khi ăn, cô không quên vết thương của mình và nhờ người hầu gọi bác sĩ gia đình.

"Không được đi."

Kiều Chí Hoành gọi người hầu dừng lại, nhưng người hầu rút lui không hề giãy dụa.

Kiều Tư Ngọc khinh thường cười nhạo một tiếng, cũng không để ý.

Bây giờ cô đói và chỉ muốn lấp đầy dạ dày của mình.

Về phần những người khác, quản bọn họ đi chết.

Kiều Tư Ngọc ăn rất chậm, nhìn vẻ mặt tức giận đến mức chảy mực của Kiều Chí Hoành, trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng khó tả.

Bầu không khí trở nên im lặng và buồn bã.

Kiều Tống Dao thay quần áo đi xuống, Kiều Tư Ngọc vẫn đang ăn.

"Cha, cha đừng tức giận, con tin em gái chỉ là xúc động mà thôi, đừng trách em gái, muốn trách thì trách con đi."

Kiều Tống Dao thay một bộ váy trắng, tóc đen thẳng, eo thon không thể ôm, khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay có một đôi mắt biết nói.

Suy cho cùng, nữ chủ được cả đoàn sủng ái, nhu nhu nhược nhược, người thấy người yêu, chỉ cần cô ấy vừa ra trận phảng phất cả người đều có một tầng mờ mịt không khí kiều diễm.

Trong khi Kiều Chí Hoành nhìn thấy con gái mình đã mất tích mười tám năm và cuối cùng được tìm thấy trước mặt mình, vẻ tức giận trên mặt ông nhanh chóng lắng xuống, cảm thấy đau lòng và áy náy.

Ông chạm vào đôi má sưng đỏ của Kiều Tống Dạo, đau lòng nói.

"Dao Dao, cha biết con là đứa bé ngoan, con không cần cầu xin cho nó, chuyện ngày hôm nay cha nhất định phải cho Hứa gia, Lý gia, Phương gia một câu trả lời thỏa đáng."

Kiều Tống Dao trong mắt xẹt qua một vòng ý cười trên nỗi đau của người khác, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra đối với Kiều Tư Ngọc lo lắng.

“Nhưng em gái con…”

Ăn xong, Kiều Tư Ngọc ợ và dùng khăn giấy lau miệng.

"Được rồi được rồi, tôi nói, các người có thể đừng ở trước mặt tôi làm bộ ghê tởm được không? Không phải chỉ là từ đường thôi sao, tôi liền đi nơi đó đi, tôi vừa mới ăn no một bữa đâu, thật là xui xẻo."