Chương 1: Thợ săn tài giỏi

Editor: Lyrene99

"Báo cáo!"

"Vị trí hoa khôi thủ năm nay thuộc về Trục Nguyệt thành, theo sát phía sau là Triều Dương thành, vị trí Thám Hoa thuộc về Tân Thảo thành."

Tiếng truyền báo vang dội khắp cả đại điện.

Ly rượu vàng nạm ngọc ngưng lại giữa không trung, làn váy nhảy múa rực rỡ màu sắc lúng túng rơi xuống, các quan viên đang cười nói trong đại điện đồng loạt cứng đờ, xấu hổ mà nhìn nhau.

Mộ Tinh thành của bọn họ năm nay lại không có tên ở ba vị trí đầu bảng.

"Mộ Tinh ta tuyệt tự đã lâu, không có cách nào thắng được ba đại thành kia cũng là chuyện có thể hiểu được." Một lúc lâu sau, Đại Tư ngồi ở vị trí chủ vị mới lên tiếng, "Nhưng cũng không sao, năm sau chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội. Hôm nay là ngày vui, các vị cũng đừng lo nghĩ quá nhiều, cùng nâng ly nào."

Lời này vừa dứt, cả đại điện liền trở lại vẻ náo nhiệt, tiếng cười nói kính rượu so với khi nãy còn lớn hơn, như đang cố gắng che đậy sự thất thố trước đó.

Đại Tư nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn về bóng người đang ngồi ở phía bên trái đại điện.

Người nọ hơi hơi nghiêng đầu, mắt đẹp mày ngài, khí chất phiêu diêu, một thân áo choàng mỏng màu vàng nhạt, đôi mắt màu hổ phách sáng như sao.

Hắn dường như chẳng thèm để ý đến cái gọi là "cơ hội năm sau" mà chỉ khoanh chân ngồi uống rượu. Hắn vừa ngửa đầu, phần rượu còn sót lại trong ly chảy dài xuống má, làm ướt một nửa vạt áo lụa tơ sen.

Sau khi đã uống rượu thoả thích, hắn xua tay đuổi đi vũ cơ đang ngồi bên cạnh hắn từ đầu buổi yến tiệc, sau đó một lần nữa đắm chìm vào những làn váy sặc sỡ đang nhảy múa trong đại điện.

Tuổi trẻ kiêu ngạo, rốt cuộc vẫn là phong lưu đa tình.

Đại Tư mỉm cười lắc đầu, thu hồi lại ánh mắt.

Theo sự biến mất của ánh mắt đe doạ đó, Kỷ Bá Tể thả lỏng bả vai, hắn liếc nhìn những cô gái trước mặt, đang định tuỳ tiện gọi một người lại thì bất ngờ một ly rượu bay tới trước mặt hắn.

Hắn nghiêng đầu tránh thoát, sau đó cau mày nhìn về phía ly rượu bay tới khi nãy, ánh mắt vừa hay nhìn thấy làn váy lụa màu sương uốn lượn rồi nở rộ như một bông hoa, để lộ mắt cá chân thon dài trắng như tuyết của chủ nhân bên dưới.

"Đại nhân tha mạng." Làn váy rơi xuống, người nọ quỳ trên mặt đất, eo thon như liễu, giọng nói như chim oanh.

Kỷ Bá Tể giật giật đuôi lông mày.

Dáng người cũng thật duyên dáng.

Làn váy xoè vốn rộng thùng thình, đai váy màu vàng ngỗng bó chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn tưởng chừng một bàn tay có thể ôm hết. Bộ ngực căng tròn, bờ vai lại gầy gò thon thả. Búi tóc song hoàn kế đen mượt như sơn mài, chóp mũi trắng hồng như ngọc, miệng nhỏ run rẩy liên tục xin lỗi hết lần này đến lần khác

Đứng trước mặt nàng lúc này chính là Hộ Bộ tả tư Tiền Lật. Hắn vốn là kẻ đầu béo tai to, lúc tức giận cả mắt mũi đều nhăn lại một chỗ giống như một ngọn núi nhỏ đè lên trên mặt.

"Mau đi nhặt nó lại cho ta!"

"Vâng ạ, đại nhân xin bớt giận."

Nàng lảo đảo đứng dậy, loạng choạng từng bước đi về phía Kỷ Bá Tể.

Ly rượu ban nãy đập vào cây cột phía sau hắn rồi rơi xuống đất, vừa hay lăn đến cạnh chân hắn.

Kỷ Bá Tể thích thú nhìn nàng đang tiến lại gần, hắn vốn muốn chào hỏi nàng một câu nhưng tiểu cô nương giống như là bị doạ sợ đến ngốc luôn rồi, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nói với hắn một câu "Đắc tội ngài rồi" sau đó cúi đầu đi nhặt chiếc ly kia.

Kỷ Bá Tể tặc lưỡi một cái, nâng chân dẫm đè lên chiếc ly.

Tiểu cô nương ngẩn người, có chút sợ hãi mà ngẩng đầu, đôi mắt đen láy mềm mại như phủ một lớp sương mù mờ mịt nhìn vào mắt hắn: "Đại nhân?"

Giọng nói này nghe thật thoải mái.

Kỷ Bá Tể mỉm cười: "Cùng ta uống rượu, ta sẽ đưa nó cho ngươi."

Ánh mắt của tiểu cô nương lập tức tràn đầy sợ hãi: "Chuyện đó, tiểu nhân, là Tiền đại nhân lệnh cho tiểu nhân đến nhặt nó trước..."

"Hắn sẽ không đưa ngươi đi đâu, ở nhà hắn có một bà vợ vô cùng hung dữ, đừng nói là thϊếp thất, hậu viện đến một nha hoàn cũng chẳng có." Kỷ Bá Tể tâm tình vui vẻ, nhéo lấy cằm nàng: "Còn ta, nói không chừng sẽ đem ngươi về phủ."

Vừa mới dứt lời, tiểu cô nương còn chưa kịp phản ứng thì một người ngồi uống rượu cạnh đó bất ngờ phun ra một ngụm rượu.

"Lúc nhìn trúng vũ cơ lần trước ngươi cũng nói lời giống y như vậy." Ngôn Tiếu tay cầm ly rượu, vạch trần hắn: "Ngươi không có lời nào mới mẻ hơn sao."

Kỷ Bá Tể liếc hắn một cái, cười nói: "Lo uống rượu của ngươi đi."

"Tiểu cô nương, đừng thấy tên này vẻ ngoài tuấn mỹ liền bị lời nói của hắn đánh lừa." Ngôn Tiếu quay đầu lại nghiêm túc nói với nàng: "Tên này ấy mà, trong nhà không có cỏ xanh, bên ngoài đào hoa không thiếu (*). Nếu ngươi thật sự muốn tìm một người để theo về nhà chi bằng tìm ta đây, ít nhất ta nói lời giữ lời."

Tiểu cô nương quay đầu nhìn, ánh mắt rơi xuống hoa văn trên tay áo quan phục của hắn, sau đó liền quỳ thẳng người dậy: "Đại nhân, ta tên Minh Ý. Minh trong minh nguyệt, Ý trong ý trung nhân."

Kỷ Bá Tể: "..."

Gió chiều nào theo chiều nấy cũng quá nhanh rồi.

Ngôn Tiếu xoa xoa lòng bàn tay: "Người trong lòng là ánh trăng sáng, cái tên rất hay, mau tới bên cạnh ta."

Nàng vui vẻ đứng dậy rồi liếc nhìn Kỷ Bá Tể một cái, ánh mắt tràn ngập sự lấy lòng và hối lỗi, còn lẫn cả một tia thương hại.

Chút thương hại này tuy chẳng làm hại ai nhưng lại giống như một sự xúc phạm vô cùng lớn. Khiến Kỷ Bá Tể cảm thấy hắn giống như một món đồ sứ vô cùng đẹp đẽ, thế nhưng lại bị nàng phát hiện ra khuyết điểm nên đành phải từ bỏ.

"Ngươi phải nói cho rõ ràng đã." Kỷ Bá Tể tức đến bật cười, nắm lấy cổ tay nàng kéo nàng lại gần: "Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt?"

Minh Ý sửng sốt, sợ hãi mà lắc đầu: "Đại nhân có thể ngồi ở đây tất nhiên là người trong long phượng, nô nào dám nói ngài không tốt."

"Vậy mà ngươi còn muốn đi theo hắn?"

Cánh tay bất lực cựa quậy, nàng ngượng ngùng cười nói: "Đại nhân ngài... tuy cũng rất tốt nhưng ngài vẫn chưa có chức quan chính thức. Vị đại nhân này thì khác, nhìn hoa văn trên tay áo ngài ấy có lẽ là quan lớn bậc tam đẳng trở lên."

Quan lớn rất tốt, quan lớn thì nhà cửa lớn, bổng lộc hàng tháng cũng nhiều, nếu nàng theo hắn về phủ chắc chắn sẽ được ăn sung mặc sướиɠ.

Hai mắt Minh Ý đều sáng bừng.

Ngôn Tiếu kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó liền bật cười lớn: "Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm, tiểu cô nương này rất thú vị, mắt nhìn người cũng rất chuẩn!"

Sắc mặt Kỷ Bá Tể tối sầm, một tay đẩy tên kia ra, một tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, thuận tay nhét viên ngọc để trên bàn vào tay nàng.

"Thưởng cho ngươi."

Lòng bàn tay chợt lạnh, Minh Ý vừa cúi đầu nhìn liền há hốc miệng: "Đây là ngọc dương chi thượng đẳng, vô cùng quý giá."

Kỷ Bá Tể nhàn nhạt nói: "Là do Đại Tư vừa mới thưởng cho ta, cả tam tư lục bộ này chỉ mình ta có thôi."

"Oa." Nàng chớp mắt: "Đại nhân thật lợi hại."

"Cũng thường thôi. Ít nhất là tốt hơn so vị quan tam đẳng bên cạnh đây." Hắn hơi nhướn mày, "Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, muốn chọn ai?"

Minh Ý vuốt ve viên ngọc trong lòng bàn tay, chớp chớp mắt nói: "Chuyện này... nếu nô chọn ngài ấy, đại nhân sẽ thu lại viên ngọc này đúng không?"

"Đúng vậy." Kỷ Bá Tể gật đầu không chút lưu tình.

Ai ngờ dù đã nói như vậy nhưng đồ vật nhỏ này cũng chỉ luyến tiếc xoa xoa viên ngọc dương chi một chút sau đó liền trả lại cho hắn.

"Ngài ấy nói cũng có đạo lý. Nhân vật lớn như đại nhân chắc chắn sẽ không dẫn người về phủ. Nô chỉ sợ bản thân mừng hụt một hồi, chi bằng cầu một sự an tâm."

Minh Ý chỉ tay về phía Ngôn Tiếu: "Nô muốn đi cùng vị đại nhân này, mong đại nhân thành toàn."

"..."

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Kỷ Bá Tể tức giận đến mức này.

Hắn cười cười, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn khoé miệng nàng: "Ta không thành toàn cho ngươi được, trong số tất cả các vũ cơ ở đại điện hôm nay ta vẫn cảm thấy ngươi là tốt nhất..."

Ngôn Tiếu nhướn mày: "Những lời này vừa nãy ngươi cũng..."

"Câm miệng!"

"Ồ."