Chương 9: Hoàn

Sắp đến lúc thi cuối kì, các thầy cô giác ở trường học đề điên cuồng lao đầu vào ôn tập cho học sinh, mỗi ngày đều giao rất nhiều đề, hơn nữa phía phụ huynh cũng không ngừng gây áp lực, ai cũng muốn con mình có thành tích tốt. Trong vòng một tuần tôi đều bận tối tăm mặt mũi, đến thời gian ăn cơm cũng không có, lúc nào cũng lao đầu vào soạn đề.

Thỉnh thoảng mới có thể nói chuyện với Dịch tiên sinh, phần lớn cũng là anh ấy hỏi thăm tôi và ngồi nghe tôi kể khổ.

Sau khi trải qua hai tuần ôn luyện, cuối cùng cũng đến ngày thi cuối kì, sau những tháng ngày căng thẳng tôi và đồng nghiệp muốn ra ngoài giải khuây.

"Buổi chiều mọi người đều về nhà trang điểm lại nhé, ăn mặc đẹp một chút, buổi tối chúng ta sẽ đến nhà hàng cao cấp ăn buffet~"

Chủ nhiệm kỉ luật vừa nói xong làm chúng tôi ai nấy cũng vui gần chết.

"Thật không? Tự trả tiền hay là quỹ của cơ quan thế?" Cô Cung dò hỏi.

"Nhà trường nói đấy, học kì này chúng ta đã vượt qua chỉ tiêu nhiệm vụ được giao, cho nên cấp trên khen thưởng cho chúng ta. Khu chúng ta có 11 giáo viên, lãnh đão thưởng cho mỗi người 300 đồng, ăn sang một chút cũng không sao hết, nhưng mà muốn ăn ngon hơn thì trích một ít quỹ cũng không sao hết, nửa tháng này mọi người đều vất vả rồi"

Nghe chủ nhiệm nói xong, chúng tôi đều hết sức vui vẻ, lại nói tiếp, số tôi khá đỏ đấy, trường chúng tôi ở khu tốt nhất, giao thông cũng thuận tiện, ngay cả phụ huynh học sinh cũng ổn, bây giờ còn gặp lãnh đạo hào phóng như thế, thật là thực hạnh phúc.

Mọi người không nói gì thêm, nhanh chóng dọn dẹp, rồi ai về nhà đấy thay đồ trang điểm.

Lúc về đến nhà, thì thấy Sầm Sầm cũng ở nhà, hôm nay là thứ tư, theo lí thì cô ấy nên ở công ti nên tôi hơi kinh ngạc:

"Ớ ~, hôm nay cậu không đi làm à?"

"Buổi chiều công ty mình sẽ qua bên Huệ Châu du lịch, bây giờ mọi người được về nhà dọn hành lý."

"A ~, công ty cậu thật tốt nha, du lịch suốt thế! Vậy là cuối tuần cậu không thể ở cùng mình rồi." Tôi có chút buồn mà nhìn cô ấy

"Không phải lâu rồi cậu không gặp Dịch tiên sinh sao, nhập dịp này thì chạy đi nhìn một cái!" Cô ấy nở một nụ cười lưu manh mà nhìn tôi

"Hai ngày nữa mình phải về nhà, chờ mình quay lại rồi tính tiếp"

"Bao giờ đi?"

"Ngày mai"

"Khi nào trở về?"

"Còn chưa biết, chắc nửa tháng, mình cũng phải nghỉ hè chứ"

"Ồ được thôi, cậu và Dịch tiên sinh đã nửa tháng không gặp, cậu còn về nhà nửa tháng nữa không phải hành chết anh ấy sao?"

"Ây da ~, cậu có thấy phiền không, mình với anh ấy chỉ là bạn"

"Hai người mau lên một chút, mình sốt ruột thay hai người đấy"

.........

Buổi tối chủ nhiệm quả thực mang chúng tôi đi ăn buffet hải sản, ăn xong lại đi ktv hát, phải hơn 12 giờ mới về đến nhà.

Tôi vội vàng rửa mặt, sắp xếp hành lí, sau đó nhìn di động, Dịch tiên sinh nhắn tin Wechat cho tôi, nhưng cũng chỉ có một câu vô cùng đơn giản

"Tính làm gì vào kì nghỉ?"

"Ngày mai sẽ về nhà, nghỉ ngơi một thời gian"

Sau đó, tôi đi ngủ.

Buổi sáng, tôi xem điện thoại không thấy anh ấy nhắn lại, chắc là tối qua đã muộn rồi, anh ấy cũng đi ngủ sớm. Bởi vì phải bắt xe, cũng không kịp chào hỏi với anh, cũng không nói gì thêm trực tiếp đến ga tàu.

Chờ tới lúc anh nhắn bảo muốn đưa tôi ra ga, thì tôi đã ra khỏi Thẩm Quyến được một lúc.

Sau khi về nhà, mỗi ngày tôi đều ở nhà hoặc cùng bạn bè đi dạo phố, tâm sự, đem những chuyện vui vẻ nói với Dịch tiên sinh, còn anh thì thirng thoảng sẽ gọi điện cho tôi, nhưng luôn im lặng nghe tôi kể về chuyện của mình.

Lúc tôi quay lại Thẩm Quyến, là chủ nhật, 7 rưỡi tối mới đến nơi, lúc về đến nhà đã là 9 giờ, tôi đem hành lý sắp xếp lại, thay quần áo rồi đến nhà Dịch tiên sinh.

Tôi không nói với anh là hôm nay mình về, cũng không biết anh có ở nhà không, tính thử một chút vận may.

Lúc đến dưới nhà anh, bảo vệ vừa thấy tôi thì chạy đến trêu chọc:

"Lại tới tìm Dịch tiên sinh à, lâu rồi không thấy cô"

"Ha hả, thời gian trước cháu về quê"

"À, khó trách, vậy cô lên đi thôi"

Tôi có chút hồi hộp và khẩn trương, ấn thang máy, cũng không biết anh có ở nhà không? Lâu như vậy không gặp, tôi đột nhiên đến có làm phiền anh không? Nếu anh không tiện gặp tôi thì sao bây giờ?

Tôi tưởng tượng vô vàn vấn đề trong đầu vừa lo lắng vừa hồi hộp, thang máy vừa mở ra, còn chưa kịp gõ cửa thì Sầm Sầm gọi điện thoại đến.

"Đồng nghiệp của tớ gọi tớ qua nhà cô ấy, hình như cô ấy mới chia tay"

"A? Vậy khi nào thì cậu đi?"

"Tớ vừa mới xuống lầu"

"Ồ vậy cậu nhớ chú ý an toàn"

Cúp điện thoại, tôi chợt nhớ mình không mang chìa khóa, vốn định ra ngoài đưa đồ, dù sao thì Sầm Sầm cũng ở nhà, nên cũng lười cầm, ai mà biết được cô ấy cũng ra ngoài cơ chứ. Tôi vội vàng mở điện thoại bấm số cô ấy rồi gọi đi nhưng không ai bắt máy.

"Sao không gõ cửa?"

Tôi định gọi lại, thì nghe thấy giọng Dịch tiên sinh, cửa mở ra, lúc thấy tôi anh có chút ngạc nhiên, nhưng vui mừng thì nhiều hơn một chút.

Tôi tắt máy, đem đồ trên tay đưa cho anh.

"Ồ, em mang từ quê lên, anh có thích không?"

Anh nhận lấy, vừa lòng cười: "Đương nhiên thích, vào đi."

"Hôm nay trở về? Sao không nói với anh?" Anh đưa dép cho tôi, tùy ý hỏi.

"Như vậy mới bất ngờ ~"

Tôi xỏ đôi dép quen thuộc vào, dùng sức nắm chặt đồ trong tay, nghĩ nghĩ, đem thì cũng đem đến rồi nên dứt khoát đưa cho anh.

"Đúng rồi, cái này cho anh"

Tôi đưa cho anh một chiếc vòng tay bện bằng dây thừng đỏ

"Đây là cái gì" anh tò mò hỏi

"Cái này là vòng tay, ở chỗ em chỗ em cái này dùng để cầu may, để em giúp anh đeo"

"Ừ"

Tôi cẩn thận đeo lên cho anh, thật ra tôi không nói với anh rằng cái này là tự tay tôi bện. Đeo xong thì Sầm Sầm gọi điện đến.

"Em đi nhận điện thoại"

" Ok" Anh nhẹ nhàng gật đầu

Tôi chạy ra ngoài ban công nghe điện thoại

"Cậu đang ở đâu?"

"Mình đang đi đến nhà đồng nghiệp, nhưng mà tài xế không biết đường nên mình để ông ấy nói chuyện với đồng nghiệp mình, sao thế?"

"Cậu đã đi rồi sao?" Tôi bàng hoàng

"Vừa mới lên xe vài phút, làm sao vậy?"

"A! Xong rồi, chị gái à mình không mang chìa khóa theo!"

"A? Kia làm sao bây giờ? Mình đi khá xa rồi"

"Mình ~, thôi được rồi để mình tự nghĩ cách"

"Ừm vậy mình tắt máy đây"

Tôi nặng nề ngồi xuống sofa có chút bực

Dịch tiên sinh cực kỳ cẩn thận, rất nhanh đã nhận ra tôi đang buồn bực.

Anh rót cho tôi một chén nước, ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi tôi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì không có việc gì"

Tôi bưng ly nước lên, uống một ngụm, che giấu đi sự lo lắng. Tôi không thể nói mình quên chìa khóa vì đây là lần thứ hai rồi, tuy rằng đây là sự thật, nhưng lỡ anh cảm thấy tôi có âm mưu gì thì sao, nên tôi quyết định sẽ không nói.

Anh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng kéo tôi qua, nhẹ nhàng nói: "Không phải đã nói rồi sao, có chuyện gì cũng phải nói với anh?"

"Thật ra cũng không có gì, Sầm Sầm đến nhà đồng nghiệp rồi mà em thì không mang chìa khóa, tí nữa em tìm một khách sạn ở tạm là được rồi"

"Con gái thì không thể ở khách sạn một mình, không an toàn"

Anh có chút không vui, giọng nói cũng rất nghiêm túc

"Không sao, anh đừng lo lắng, nếu có chuyện gì em sẽ gọi cho anh."

"Em muốn anh tức giận có phải không?"

"Em không phải, em ở đây sẽ làm phiền anh, rất ngại."

Còn nữa quan hệ của chúng tôi chưa rõ ràng, nếu tôi ở đây thì sẽ rất ngượng.

"Không được đi!"

Anh kéo tôi từ ngoài cửa vào, sự dịu dnagf thường ngày cũng biến mất, giọng nói rất nghiêm túc, nói xong thì đứng dậy trở về thư phòng. Tôi ngồi ở tại chỗ, giống như chú mèo nhỏ vừa bị ăn mắng, động cũng không dám động chứ đừng nói là đi thuê phòng.

Qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi tôi đã ngủ được một giấc, anh vẫn chưa ra khỏi thư phòng.Tôi thấy tầ này chắc phải hơn 12 giờ rồi, tôi rón rén đến cửa thư phòng, cửa không đóng, anh ấy đang ngồi trước máy tính gõ gì đó, chắc là đang làm việc.

Tôi đặt nước lên bàn, thật cẩn thận hỏi anh: "Anh vẫn giận sao?"

Anh làm như không thấy tôi, tiếp tục gõ cũng không thèm trả lời

"Em sai rồi, về sau có chuyện gì sẽ nói cho anh, đừng giận nữa, được không?"

Nói xong tôi tha thiết chờ anh trả lời, nhưng mà đợi lâu vẫn không thấy anh trả lời, tôi có chút buồn buẹc, nghĩ thầm: Kiêu ngạo thế không biết, người ta cũng ở đây rồi thế mà còn tức giận!

Tôi cũng mặc kệ nói: "Em đi ngủ"

Tôi đi thẳng ra cửa, trong lòng có chút tức giận. Anh nhanh hơn bắt lấy tay tôi, đè tôi lên tường tháo sợi dây thun cột tóc của tôi ra, sau đó từng chút từng chút hôn lên môi tôi, một nụ hôn hết sức dịu dàng. Tôi bị tấn công bất ngờ, nhưng vẫn bị tình cảm đánh mất lí trí mà đáp lại. Hôn thật lâu thật lâu, anh cũng buông tôi ra, hôn vào cổ tôi, từng nụ từng nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống, nhưng đây là nơi nhạy cảm nhất của tôi, vì thế thẹn thùng mà rụt rụt lại, anh tạm dừng một chút, cười cười, rồi tiếp tục nụ hôn.

Một tay anh nhẹ nhàng vuốt sống lưng tôi chà sát vào quần áo, một tay thì vuốt ve eo tôi, tôi mềm nhũn dựa vào vách tường, để mặc anh xoa, sau đó anh ôm tôi lên đi vào phòng ngủ.

Hai má tôi nóng ửng nhìn thấy quần áo từng thứ từng thứ rơi xuống, anh nhìn tôi, rồi cẩn thận hôn xuống từng tấc da tấc thịt, sau đó tôi đem mình chân chính giao cho anh, mê đắm lại dịu dàng.

Qua rất lâu sau đó, lâu đến mắc tôi không còn sức, anh mới dừng lại. Cả người tôi không còn sức, nằm lên cánh tay anh, cả người mềm nhũn.

"Thật sự em không cố ý muốn đi khách sạn, chỉ là em không muốn làm phiền anh, không muốn anh nghĩ em ở đây ăn vạ"

" Hử"

"Vậy sao anh giận lâu như vậy!"

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, sau đó nói: "Anh không có giận."

Còn nói không có? Vừa rồi rõ ràng chính là tức giận?"

Anh ôm chặt lấy tôi, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Bởi vì để ý em, sợ em gặp nguy hiểm. Để em một mình bên ngoài, anh sẽ lo lắng, anh hy vọng em sẽ coi anh là chỗ dựa, mà không thấy bối rối, biết không?"

"Mình là gì của nhau, sao có thể tùy tiện dựa vào người khác chứ"

"Bạn gái chứ gì"

"???Em thành bạn gái anh lúc nào? Sao em không biết?"

"Vừa rồi ~" Anh cười đầy đắc ý mà nhìn tôi

"Vừa rồi kia không tính! Em không nhớ rõ!" Tôi đẩy anh ra, thẹn thùng dịch sang bên cạnh

"Đến đây chúng ta làm lại lần nữa?"

Anh kéo tôi qua, nhanh chóng bám vào người tôi,còn tôi thì thẹn thùng che mặt kêu lên: "Không cần!"

TOÀN VĂN HOÀN!

Lời editor: trời ơi được tí nước xương mắc xỉu á mọi người =)))