Chương 26: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

Tề Tư Nguyên đóng nắp bình cuối cùng rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã 4 giờ 4 phút sáng, kim giây đã di chuyển được một nửa còn hơn 10 phút mới đến thời gian của Người Xử Phạt vào lúc 4 giờ 15 phút.

Cậu quay đầu lại nhìn Yến Nam Thụy thì thấy hắn đã đóng gói bảy hoặc tám cái Nhiên Thiêu Bình mà cậu chế tạo trong một cái hộp.

Cái hộp được Tề Tư Nguyên lấy xuống khi cậu tìm vật liệu, cái hộp này chuyên dùng để vận chuyển hóa chất nên dùng nó để đựng Nhiên Thiêu Bình rất an toàn.

Đúng lúc này Yến Nam Thụy bước đến và cầm Nhiên Thiêu Bình cuối cùng trong tay Tề Tư Nguyên, nói:

“Thêm cái này nữa, tổng cộng chúng ta đã có tám cái. Thời gian sắp hết rồi phải không?”

Tề Tư Nguyên gật đầu:

“Đúng vậy, chúng ta quay về thôi. Tám cái chắc là đủ dùng.”

Nói xong, cậu nhìn Yến Nam Thụy một cái thật sâu.

Cậu vẫn còn nhớ thời điểm khi bọn họ sắp tách ra hành động, Yến Nam Thụy đã chặn cậu lại rồi nói:

“Tề Tư Nguyên, cậu nhất định không được chết. Tôi sẽ không thua cậu! Ít nhất cho đến khi tôi đánh bại được cậu, cậu tuyệt đối không được chết.”

Khi đó Tề Tư Nguyên không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ gật đầu rồi bỏ đi. Nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn không hiểu vì sao hắn lại nói những câu ấy.

Lần đầu tiên gặp Yến Nam Thụy là vào học kì 2 cấp 3, cậu đã chú ý đến hắn vì hắn luôn đứng đầu lớp.

Ngoài ra, cuộc sống của họ không hề giao thoa với nhau. Ngoại trừ việc học cùng một lớp, họ như người đến từ hai thế giới. Yến Nam Thụy sinh ra trong một gia đình giàu có, sinh hoạt vô tư, luôn có người ngưỡng mộ vây quanh hắn. Từ những điều này, Tề Tư Nguyên không có gì để so sánh với hắn cả.

Sau khi lên đại học, Tề Tư Nguyên học tại một trường danh tiếng trong nước còn Yến Nam Thụy thì xuất ngoại, học một trường đại học danh giá đẳng cấp quốc tế.

Sau khi tốt nghiệp, Tề Tư Nguyên không nghe thấy tin tức nào về Yến Nam Thụy mà bản thân cậu cũng chỉ là một trong số hàng vạn luật sư trong đất nước này. Cậu còn trẻ, những vụ án từng nhận đều không có vụ nào bị xử thua nhưng cũng không phải án lớn kinh thiên động địa gì nhưng với khách hàng, cậu có danh tiếng rất tốt. Trước mắt vẫn còn một chặng đường dài phải đi, ít nhất cậu vẫn còn thiếu cơ hội nhận được vụ án phù hợp để nâng cao danh tiếng.

Bất luận từ phương diện nào, Yến Nam Thụy đều vượt qua cậu. Nhưng hắn lại nói “luôn thua cậu” là xuất phát từ đâu?

Nghĩ trăm lần cũng không giải thích được.

Từ sau khi nói xong câu kia, cho dù hai người đang làm việc chung thì Yến Nam Thụy cũng không nói thêm câu nào, chỉ phối hợp với cậu.

Thời điểm làm việc thế nhưng ngoài ý muốn, họ lại cực kỳ ăn ý, phảng phất như bạn thân lâu năm, một người làm một người phụ trợ, cư nhiên cực kỳ hài hòa. Một chút cũng không giống như bạn học cũ xa cách mười năm chưa bao giờ gặp lại.

Thẳng đến vừa rồi, Tề Tư Nguyên hoàn thành xong việc chế tạo thuốc nổ, Yến Nam Thụy mới chịu mở miệng vàng ngọc ra nói chuyện với cậu.

“Cậu mạnh hơn Cao Phàm. Hắn tuy rằng có chuyên môn nhưng cậu nhanh hơn hắn rất nhiều. “

Yến Nam Thụy nói, vốn là một câu tán thưởng lại có thể bị hắn nói không mang theo chút sắc thái tình cảm nào.

“Không, hắn chỉ là quá sợ hãi.” Tề Tư Nguyên trả lời.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía cầu thang. Thời gian coi như dư dả, dù sao tòa nhà thực nghiệm cách thư viện rất gần bởi vậy bọn họ cũng không cần quá gấp gáp trở về.

“Cậu không sợ sao?”

Yến Nam Thụy xách rương quay đầu nhìn Tề Tư Nguyên hỏi, mắt hắn rất sâu lúc này càng thêm sâu không thấy đáy:

“Đối mặt với hết thảy sự kiện chân thật lại quỷ dị đêm nay, mắt thấy những người quen thuộc xung quanh từng người từng người một chết đi, cậu một chút cũng không sợ hãi sao? “

Tề Tư Nguyên lắc đầu:

“Tôi đương nhiên sợ. Thế nhưng…”

Cậu quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Yến Nam Thụy nói:

“Hiện tại, tất cả những người vì sợ hãi mà không thể khống chế được cảm xúc của mình đều đã chết! Tôi không muốn chết vì vậy tôi không thể sợ hãi. “

“Bởi vì sợ hãi mà không thể khống chế được cảm xúc đều đã chết”, Yến Nam Thụy dừng mắt, trong lòng nghiền ngẫm những lời này.

Khi hai người cùng nhau trở lại thư viện, lập tức có hai người nghênh đón.

“Nam Thụy!”

“Các người cuối cùng đã trở lại!”

Trình Soái cùng Vệ Quốc Cường tựa hồ vẫn luôn chờ ở cửa, họ có vẻ đặc biệt vui mừng khi thấy Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy trở lại.

Yến Nam Thụy gật đầu với hai người, cùng trước kia cũng không có gì khác nhau.

Tề Tư Nguyên nhạy bén phát hiện ánh mắt Yến Nam Thụy trở nên cực kỳ lạnh nhạt khi hắn khẽ đảo mắt qua hai người kia, chính là cái loại lạnh nhạt nhất.

Nhưng Tề Tư Nguyên rốt cuộc cũng không nói gì mà trước tiên bước vào đại sảnh thư viện.

Trở lại đại sảnh đầy ánh sáng, Tề Tư Nguyên nhìn một vòng lại không thấy Tiếu Mạc Hàng, Phương Chi Du ngược lại đã trở về.

Cùng lúc đó, trong đại sảnh ngoại trừ mấy người kia ra, còn có thêm người.

Cao Gia Tuấn mang theo Lý Văn Đào, Hàn Ái và Ngô Mỹ Lệ đến thư viện. Lúc này bốn người họ tìm một chỗ ngồi trên sàn nhà, cũng không trao đổi gì với nhau.

Tôn Thiến Thiến đứng một mình, tạo khoảng cách với những người khác. Chỉ khi Tề Tư Nguyên bước vào, cô mới liếc nhìn cậu một cái, sau đó cũng không phản ứng gì.

Trình Soái và Vệ Quốc Cường đón Yến Nam Thụy tiến vào sau, bọn họ cùng Đinh Dục ngồi chung một chỗ, cảnh giác nhìn bốn người Cao Gia Tuấn mới tới, trong mắt mơ hồ mang theo vài phần địch ý nhưng cũng không có gì hơn.

Mọi người dường như không có bất kỳ giao lưu nào.

Sau khi nhìn một vòng, Tề Tư Nguyên mới phát hiện ở nơi sáng nhất ngoài cùng có một bóng người cuộn mình thành một đoàn, hình như vẫn đang run nhẹ. Nhìn thân hình kia, chắc là Đổng Phi.

Lúc nhìn thấy Đổng Phi, hắn vẫn là một thân khí chất đáng thương khiến người ta không thoải mái nhưng trong lòng Tề Tư Nguyên lại không hiểu sao nổi lên một loại cảm giác quái dị, không khỏi nhìn hắn nhiều hơn vài lần.

“Cậu đã trở lại! Thuốc nổ đã làm xong chưa? Mọi việc có thuận lợi không? “

Phương Chi Du thấy Tề Tư Nguyên liền nghênh đón, vừa dứt lời liền nhìn thấy cái rương trong tay Yến Nam Thụy, đoán một chút hắn đã biết trong đó là cái gì.

Phương Chi Du vốn không định để ý tới Yến Nam Thụy, lại chuyển sang cười hì hì đi về phía Yến Nam Thụy, một tay nhận lấy rương từ trong tay hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo:

“Ai nha ai nha, vất vả rồi, vất vả rồi. Loại công việc thô lỗ này để tôi là được. “

Phương Chi Du căn bản cũng không che dấu tâm tư của mình, hắn không tin Yến Nam Thụy. Hắn muốn đem Nhiên Thiêu Bình lấy lại mà thôi. Loại đồ vật trọng yếu này, vẫn phải trong tay người nhà mới thoải mái được.

Yến Nam Thụy tự nhiên sẽ không vì loại chuyện này mà cùng Phương Chi Du nổi lên xung đột. Phương Chi Du muốn lấy, cứ cho hắn, Yến Nam Thụy cũng không thèm để ý.

Phương Chi Du lấy được đồ vật, rất tự nhiên trở về bên cạnh Tề Tư Nguyên. Vì là chủ ý của Tề Tư Nguyên, cũng do cậu làm ra nên giao cho cậu là tốt nhất.

Huống hồ trong nhiều người ở đây, phỏng chừng cũng chỉ có Tề Tư Nguyên là người có thể tận dụng tối đa tác dụng của những thứ này.

Dù sao Phương Chi Du cũng tin tưởng Tề Tư Nguyên khi đề nghị chế tạo Nhiên Thiêu Bình, đại khái cũng đã nghĩ kỹ nên sử dụng chúng như thế nào rồi.

“Tề Tư Nguyên, ý cậu là sao?”

Vệ Quốc Cường nhất thời nhịn không được. Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy cùng đến tòa nhà thực nghiệm , rương chứa Nhiên Thiêu Bình vẫn là Yến Nam Thụy lấy về nhưng nhìn hành động của Phương Chi Du giống như hai người bọn họ muốn một mình độc chiếm rương thuốc nổ kia!

Làm sao có thể!

Đặc biệt sau khi bọn họ ở trong tầng hầm chứng kiến lực sát thương của Nhiên Thiêu Bình đối với những con quái vật bóng tối! Thứ này quả thực chính là vũ khí bảo mệnh!

Tề Tư Nguyên muốn độc chiếm? Cậu ta đặt Yến Nam Thụy ở chỗ nào?

Phương Chi Du dùng thần sắc cổ quái nhìn ba người Vệ Quốc Cường, đó là một loại cảm giác rối rắm bất lực không còn gì để nói. Lúc hắn muốn lên tiếng lại bị Tề Tư Nguyên kéo tay áo.

Vừa quay đầu lại, Phương Chi Du mới phát hiện Tề Tư Nguyên đã mở rương ra. Trong hộp có tám cái Nhiên Thiêu Bình được sắp xếp gọn gàng.

Tề Tư Nguyên từ bên trong lấy ra ba cái, sau đó nhìn những người có mặt xung quanh một vòng rồi đem cái rương đẩy ra phía trước.

Phương Chi Du trong nháy mắt hiểu ý của Tề Tư Nguyên. Cậu chàng chỉ lấy ba cái Nhiên Thiêu Bình, phần còn lại là muốn phân cho những người khác. Tề Tư Nguyên dùng hành động trả lời Vệ Quốc Cường.

Tuy rằng Phương Chi Du rất không tình nguyện nhưng vẫn thuận theo ý của Tề Tư Nguyên, đẩy rương đến giữa đại sảnh sau đó không quan tâm nữa.

Đừng thấy Đinh Dục sau khi chạy trốn khỏi tầng hầm khóc thương tâm yếu ớt như vậy nhưng vào lúc này hắn lại vô cùng thông minh. Hắn thấy cái rương vừa bị đẩy ra liền lập tức chạy tới ôm lấy rương muốn lấy hết đi.

Chỉ là hắn vừa ôm lấy rương đã bị người khác giữ lại.

Cao Gia Tuấn không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cái rương, lúc này hắn đang giữ lại cái rương thiếu chút nữa bị Đinh Dục ôm lên.

“Tôi nói này Đinh Dục——”

Cao Gia Tuấn cười cười nhìn xuống Đinh Dục đang nằm nửa người trên mặt đất ôm rương, nói:

“Cậu muốn làm gì đây? Cậu muốn lấy hết sao? Tề Tư Nguyên cũng chỉ lấy có ba cái, cậu ngược lại rất không biết xấu hổ! “

Cao Gia Tuấn tuy rằng chưa trải qua cuộc chạy trốn dưới tầng hầm nhưng thời điểm Tiếu Mạc Hàng nói cho hắn biết nhược điểm của quái vật đã có đề cập tới tác dụng của Nhiên Thiêu Bình.

Hắn lại không ngốc, Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy cùng nhau mang về cái rương. Phương Chi Du lại là người đầu tiên đi cướp, cho dù không biết nó có tác dụng gì hắn cũng sẽ đi tranh một phen. Hơn nữa, ai sẽ từ bỏ một vũ khí cứu mạng như vậy sau khi đã biết tác dụng to lớn của nó?

Lúc này Tôn Thiến Thiến cũng đi tới, đứng bên cạnh hai người rồi nói:

“Tôi chỉ cần một cái, còn lại hai người vừa vặn chia đều. “

“Có nhầm lẫn gì không?”

Cao Gia Tuấn cười như không cười nhìn Tôn Thiến Thiến, lực đạo đè rương không hề giảm:

“Tính toán như vậy, một mình cô lấy một cái mà bốn người chúng tôi, hai người dùng một cái à?”

“Mấy người mới tới, cho các người ở đây đã là không tệ rồi cư nhiên còn vọng tưởng muốn phân chia thuốc nổ!”

Trình Soái lúc này cũng vội vàng chạy tới, có lẽ phải đến lúc này hắn mới nhận ra chuyện đang xảy ra trước mắt đối với an toàn cá nhân của hắn có ý nghĩa gì!

“Các người cướp cái gì! Nếu là Nam Thụy cùng Tề Tư Nguyên lấy về, Tề Tư Nguyên đã lấy đi phần của cậu ta, cư nhiên Nam Thụy sẽ chia phần còn lại!”

Vệ Quốc Cường cau mày quát lớn.

Sau đó hắn quay sang Yến Nam Thụy nói:

“Nam Thụy, cậu nói một câu đi!”

Đôi mắt hắn mang theo chờ mong tha thiết. Trong lòng hắn biết chỉ cần Yến Nam Thụy còn quan tâm đến bọn họ, tất cả những thứ này đều giao cho Yến Nam Thụy đều không thành vấn đề! Bởi vì ngay cả khi Yến Nam Thụy có được những thứ này, hắn cũng sẽ dùng để bảo vệ mọi người, hắn sẽ không vì tự bảo vệ mình mà độc chiếm.

Ai ngờ Yến Nam Thụy lúc này lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tề Tư Nguyên, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Hắn không nói gì nhưng hắn đã thể hiện rất rõ ràng, hắn không muốn những thứ đó.