Chương 28: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

Sắc mặt Cao Gia Tuấn biến đổi, vừa quẫn bách vừa tức giận. Hắn muốn tiến lên một bước nhưng nhìn thấy ánh mắt của Phương Chi Du lập tức tỉnh táo lại. Hắn nhớ tới ở vòng thứ hai của trò chơi, Phương Chi Du đã gϊếŧ Lâm San San.

Một người vẫn không thay đổi sắc mặt sau khi gϊếŧ người lần đầu tiên hẳn sẽ không để ý việc gϊếŧ thêm vài người nữa…

Cao Gia Tuấn nhất thời sợ hãi lại lui trở về.

Tề Tư Nguyên cũng không để ý tới hắn mà nhìn thời gian lần nữa, vẫn còn một phút đếm ngược. Sau đó cậu đi về phía Tần Hải, đứng cách Tần Hải và Mã Tiểu Lộ không xa, hỏi:

“Tần Hải, hệ thống có gợi ý mới cho cậu không? “

Tần Hải bị thương ngồi trên mặt đất, thân thể dựa vào Mã Tiểu Lộ nghỉ ngơi. Hắn nghe vậy ngẩng đầu liếc Tề Tư Nguyên một cái, sau đó cười lạnh nói:

“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? “

Nghe hắn nói xong, ánh mắt và biểu cảm của Tề Tư Nguyên không thay đổi nhiều, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Tần Hải kinh ngạc. Hắn cho rằng Tề Tư Nguyên nhất định sẽ tìm lý do nào đó phải hỏi cho bằng được cho nên hắn đã chuẩn bị tâm thế một chữ cũng không nói với những người này!

Không nghĩ tới Tề Tư Nguyên vừa hỏi xong liền đơn giản rời đi, như thể cậu ta đi tới chỉ hỏi một câu “Cậu ăn cơm chưa?”

Tề Tư Nguyên trở lại bên cạnh Tiếu Mạc Hàng, trông cậu cũng không có vẻ thất vọng cho lắm. Cậu đã làm hết những gì cần làm, giờ chỉ cần yên lặng chờ đợi vòng tiếp theo đến.

“Thực ra cũng không quan trọng như vậy.”

Tiếu Mạc Hàng cười nói với cậu. Ý anh chính là Tần Hải có đạt được manh mối hay không thật ra cũng không quan trọng lắm.

Tề Tư Nguyên gật đầu, Yến Nam Thụy lại cau mày.

Đinh!

Không lâu sau, thanh âm quen thuộc lại vang lên. Trái tim mọi người theo đó chùng xuống, cơ bắp tất cả đều không tự chủ được trở nên căng thẳng, ngay cả tiếng hít thở cũng bỗng nhiên chậm lại.

Tề Tư Nguyên theo thói quen lấy điện thoại di động ra xem.

Vòng thứ tư của trò chơi, thời gian trừng phạt bắt đầu:

Thời gian trừng phạt: 25 phút.

Thời gian hiện tại: 04:15:00

Thời gian đếm ngược kết thúc vòng trừng phạt này: 00:25:00

Người tham gia trò chơi: 22 người

Số người bị loại khỏi vòng này: 1 người

Người bị loại: số 017, Từ Hiểu Nghị

Người chạy trốn còn lại: 14 người

Chúc mừng người chạy trốn Đổng Phi đã giành được một điểm trong vòng này, hy vọng người chơi không ngừng cố gắng.

Chúc mọi người chơi trò chơi vui vẻ!

Đọc xong nội dung tin nhắn, Tề Tư Nguyên nhanh chóng nhìn lướt qua đoàn người Cao Gia Tuấn, quả nhiên Từ Hiểu Nghị đã không còn ở trong đội ngũ của hắn nữa. Sau đó sự chú ý của cậu liền chuyển hướng về phía Đổng Phi trong góc.

Đổng Phi vẫn duy trì tư thế cúi đầu ôm lấy đầu gối, thân thể hắn không ngừng run rẩy. Nhưng Tề Tư Nguyên lại nghe được từ dưới thân thể kia phát ra tiếng cười.

“Mày… mày đã gϊếŧ Đại Từ?”

Cao Gia Tuấn chỉ vào Đổng Phi đang run rẩy hỏi, hắn khó có thể tin được điều này.

Phương Chi Du đã biết điều đó từ lâu, đương nhiên vào lúc này không hề ngạc nhiên. Nhưng thấy Tiếu Mạc Hàng đang nhìn mình, hắn nhún vai, mở hai tay ra làm điệu bộ vô tội.

Thanh âm Đổng Phi từ cười khẽ biến thành cười to. Hắn buông lỏng tay ôm đầu gối ra, cười đến mức ngã xuống đất.

Những người khác đều bị tiếng cười của hắn làm cho kinh hãi đến tê cả da đầu, trọng tâm của cả đại sảnh thư viện lập tức đổ dồn về phía Đổng Phi.

Cao Gia Tuấn dường như muốn nói điều gì đó nhưng nửa ngày cũng không có phát ra thanh âm.

“Hắn là ai?” Yến Nam Thụy thấp giọng hỏi Tiếu Mạc Hàng.

Tiếu Mạc Hàng nhìn Yến Nam Thụy, ánh mắt anh như đang nói hai người là bạn học cùng lớp ba năm nhưng cậu lại hỏi một học sinh chuyển trường chỉ mới tới có mấy tháng đã rời đi như tôi hắn là ai?

“Đổng Phi.” Tiếu Mạc Hàng rốt cuộc vẫn trả lời:

“Người trước đây luôn trốn trong góc khóc sướt mướt.”

“À.” Yến Nam Thụy lúc này mới có ấn tượng, hắn nhíu mày, hiển nhiên không quá thích Đổng Phi:

“Thì ra là hắn. “

“Thanh âm này sẽ dẫn tới quái vật bóng tối đúng không?”

Phương Chi Du cũng cau mày, rõ ràng hắn quan tâm đến sự an toàn của bản thân hơn.

Tề Tư Nguyên thở dài:

“Không sao cả. Tất cả mọi người đều ở đây, sớm hay muộn nó cũng sẽ đến. “

Phương Chi Du lập tức lo lắng nhìn lên đèn chùm trên đỉnh đầu, giống như đang nói với Tề Tư Nguyên cũng giống như tự lẩm bẩm:

“Cũng không biết thứ đó có thể chống đỡ được bao lâu. “

Tiếu Mạc Hàng mặc kệ những người khác bị giày vò như thế nào, anh kéo Tề Tư Nguyên tiến về phía có ánh sáng nhiều nhất.

“Đủ rồi! Cậu phát điên cái gì? Đừng dẫn quái vật tới đây! “

Rốt cục qua thời gian trừng phạt căng thẳng ở vòng trước, chỉ số thông minh của mọi người bắt đầu hồi phục. Vệ Quốc Cường rốt cuộc không chịu nổi tiếng cười quái dị của Đổng Phi.

Hắn bước tới, nhấc chân lên hung hăng đạp Đổng Phi đang nằm dưới đất cười điên cuồng.

Lúc này, hắn cũng nhớ ra Đổng Phi là ai. Thành tích tệ nhất lớp, thấp bé nhất chính là đứa trẻ nhà nghèo trong gia đình kia!

Thật ra thành tích của Đổng Phi cũng không quá tệ, điểm số khi học ở trường trung học và tiểu học của hắn đều đứng đầu nên gia đình hắn vô cùng kiêu ngạo đưa hắn vào học ở ngôi trường danh tiếng Bình Tân. Chỉ là trường nông thôn bình thường sao có thể so sánh với một trường danh tiếng như Bình Tân.

Vốn dĩ Bình Tân là trường top đầu, theo học ở ngôi trường như vậy, điểm số của hắn nhất thời chạm đáy. Huống hồ chỗ bất hạnh nhất của hắn chính là ba người đứng đầu khối, Yến Nam Thụy, Tề Tư Nguyên, Tiếu Mạc Hàng đều tập hợp ở trong lớp bọn họ.

Chưa nói đến hoàn cảnh gia đình, cha mẹ hắn chỉ là công nhân bình thường, dốc hết toàn lực nuôi dưỡng một đứa nhỏ, thời khắc nào cũng hy vọng hắn có thể thành danh.

Nhưng ở Bình Tân, phú nhị đại như Cao Gia Tuấn và Yến Nam Thụy quá nhiều. Học sinh nhà giàu chiếm đa số, giống như Đổng Phi, tỷ lệ này cũng chỉ khoảng mười phần trăm.

Nhưng chủ yếu nhất vẫn là tính cách nhát gan yếu đuối của hắn. Lúc nói chuyện với người khác ánh mắt vĩnh viễn né tránh, vô luận cùng hắn nói cái gì, cho dù là thiện ý, câu trả lời của hắn vĩnh viễn là vâng vâng dạ dạ làm cho người ta cảm cực kỳ không thoải mái tự nhiên cũng không cách nào cùng người như vậy thâm giao.Những năm học cấp ba của Đổng Phi, đừng nói tới bằng hữu cho dù là một người bạn có thể nói chuyện cũng không có.

Thời niên thiếu không thể tránh khỏi việc một số bạn cùng lớp thích bày trò chọc phá, đùa giỡn, dù sao thì hắn cũng không dám phản kháng hay làm đơn tố cáo mà chỉ biết trốn trong một góc thầm khóc. Thế nên đến hôm nay, rất nhiều người nhìn thấy Đổng Phi đều không nhớ ra hắn là ai.

Vệ Quốc Cường cũng nhớ tới quá khứ, trong lòng vừa căng thẳng vừa tức giận liền giống như trước kia trực tiếp đá Đổng Phi một cước, chỉ muốn hắn câm miệng.

Ngay sau đó tiếng cười của Đổng Phi dừng lại thay vào là một tiếng hét thảm thiết vang lên trong đại sảnh thư viện.

Vệ Quốc Cường ngã xuống đất “bùm” một phát, phía trên đùi bên chân đạp về Đổng Phi lúc này bị một mũi tên nhọn hoắt cắm vào, mũi tên trực tiếp xuyên qua đùi, máu tươi theo mũi tên từng giọt từng giọt bắn tung tóe xuống đất. Mà tiếng kêu thảm thiết kia đến từ trong miệng Vệ Quốc Cường.

Lúc này Đổng Phi đã ngồi dậy, hắn nửa ngồi nửa quỳ lộ ra khuôn mặt mi thanh mục tú. Đến lúc này mọi người mới thật sự thấy rõ diện mạo của hắn.

Tuy rằng hắn đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, hắn hỏi Vệ Quốc Cường:

“Chơi vui không? “

Mũi tên xuyên qua chân của Vệ Quốc Cường chính là mũi tên của Cao Gia Tuấn. Chỉ có điều vào lúc này Đổng Phi cũng không có cầm thập tự cung mà là cầm mũi tên giấu ở trong tay, chân Vệ Quốc Cường trực tiếp bị hắn dùng tay không đâm thủng!

Cao Gia Tuấn nhìn thấy liền kinh hãi, lập tức lùi lại phía sau mấy bước.

Tôn Thiến Thiến khẽ mắng “Ngu xuẩn”. Người đạt được điểm trong vòng này mà Vệ Quốc Cường lại ngu xuẩn đến mức cho rằng người ta vẫn dễ bắt nạt như trước sao? Không có Yến Nam Thụy, ba người Vệ Quốc Cường hiện tại ngay cả suy nghĩ cơ bản cũng không biết!

Sau đó chỉ thấy Đổng Phi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Vệ Quốc Cường, lại hỏi một câu:

“Chơi vui không? “

Đinh Dục và Trình Soái bị biến cố trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm nhưng cuối cùng cũng nhớ rõ Vệ Quốc Cường là đồng bạn của bọn họ, vì thế hai người vội vàng chạy tới muốn nâng Vệ Quốc Cường dậy. Chỉ là hiển nhiên bọn họ lúc này đã có chút sợ hãi Đổng Phi, ánh mắt đều cảnh giác lại mang theo sợ hãi nhìn chằm chằm Đổng Phi.

Thấy Đổng Phi từng bước tới gần, bọn họ lại sợ đến mức trực tiếp kéo Vệ Quốc Cường về phía sau. Cứ như vậy kéo trúng vết thương làm Vệ Quốc Cường đau thét lên.

Phản ứng của bọn họ tựa hồ lấy lòng Đổng Phi, hắn đứng tại chỗ cười to, cũng không bước tiếp.

“Đủ rồi.”

Yến Nam Thụy cau mày lạnh lùng nói. Vệ Quốc Cường và Trình Soái dù sao trước kia cũng là bạn thân của hắn. Nhìn thấy bọn họ sợ hãi chật vật như vậy, Yến Nam Thụy mặc dù thất vọng nhưng cũng không hoàn toàn ngồi yên không để ý.

“Là đoàn ủy đại nhân à? Không phải vừa rồi ngài vẫn nói năng lực của mình không đủ chiếu cố người khác sao bây giờ nhớ đến tình nghĩa cũ mà lên tiếng? Ngài trước kia cũng không phải là người trượng nghĩa như vậy nha. “

Đổng Phi quay mặt lại cười tủm tỉm nhìn Yến Nam Thụy, trong ánh mắt lại tràn đầy chán ghét cùng âm lãnh không chút che dấu.

Đổng Phi tuy rằng cười nhưng ánh mắt lại giống như độc xà lạnh như băng đầy ác ý, điều này làm cho Yến Nam Thụy phi thường không thoải mái.

“Nếu các người rảnh rỗi hoặc đợi sau vòng này mà vẫn còn sống thì đến vòng tiếp theo tự giày vò nhau đi.” Tề Tư Nguyên nhìn hai người đang đối đầu nhau thản nhiên nói.

“Bất kể là hệ thống hay quái vật bóng tối cũng sẽ không cho phép chúng ta ở lại đây một cách an toàn. Ở được đến bao lâu thì tính tới lúc đó. Chư vị rảnh rỗi không bằng ngồi suy nghĩ vạn nhất nếu nơi này không thể ở lại được nữa thì chúng ta phải trốn đến nơi nào đi.”

Tề Tư Nguyên cũng không có ý muốn thuyết phục chỉ như đang thảo luận vấn đề.

“Không phải cậu nói quái vật kia sợ ánh sáng sao? Không phải nói nơi này an toàn sao?” Trình Soái run giọng hỏi. Tâm trạng của hắn bây giờ cực kỳ tồi tệ.

Đầu tiên là Yến Nam Thụy đột nhiên quyết định mặc kệ bọn họ, sau đó Cao Gia Tuấn lại tới cướp đoạt thuốc nổ. Bấy nhiêu đó còn chưa đủ giày vò hay sao mà lại xuất hiện một Đổng Phi như người điên đả thương Vệ Quốc Cường. Bây giờ Tề Tư Nguyên lại nói nơi này rất nhanh sẽ không còn an toàn.

“Tạm thời.” Tề Tư Nguyên đáp lại ngắn gọn.

“Cậu ấy nói an toàn tạm thời cả trăm lần, tai cậu bị điếc à? Nếu nơi này hoàn toàn an toàn thì cậu ấy còn đến phòng thí nghiệm chế tạo thuốc nổ làm gì? Đầu cậu chứa toàn đất cát hay sao thế? “

Phương Chi Du đương nhiên không khách khí như Tề Tư Nguyên, hắn trực tiếp mắng.

Nếu không phải hắn cùng Tề Tư Nguyên đã kết liên minh, cần phải cân nhắc cảm thụ của Tề Tư Nguyên và Tiếu Mạc Hàng. Nếu không phải cùng mấy người kia nói như thế nào cũng có tình nghĩa bạn học cũ thì theo tính tình ngày xưa của hắn, loại gia hỏa có tố chất tâm lý bằng không hay thậm chí là số âm này cứ trực tiếp dùng hai dao là giải quyết xong. Ai còn lải nha lải nhải lãng phí tinh lực và thời gian với họ như vậy!