Chương 25: Hội đấu giá hấp dẫn(1)

Editor: Hanata

Beta: Thất Sắc

Hàn Tại cũng không nghĩ đến việc vừa chạm mặt Hàn Trung Viễn đã xảy ra xung đột, nhưng anh thực sự không quen nhìn cái thái độ ngạo mạn ông, anh bất đắc dĩ nói: "Em biết rồi."

Hàn Tri ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên bảo: "Đúng đó, anh, anh cũng biết tính tình của chủ tịch rồi mà, đừng chuyện gì cũng chống đối với ông." Trong lòng cô tuy rằng rất vui khi Hàn Tại lên tiếng bảo vệ mình, nhưng rốt cuộc quan hệ giữa hai người căng thẳng như vậy cũng chẳng tốt cho ai cả.

Hàn Tại bực bội gãi đầu mình, anh thiếu kiên nhẫn mà nói: "Anh biết rồi, về phòng trước đây." Nói xong anh lập tức trở về phòng.

Sau bàn làm việc, Hàn Tại đang vùi đầu phê chuẩn văn kiện, nghe được tiếng gõ cửa từ tốn, anh không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Mời vào."

Hàn Tiến đẩy cửa bước vào từ bên ngoài, thấy Hàn Tại đang chuyên tâm phê văn kiện, đi ngay tới ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, chờ Hàn Tại làm xong.

Người tới mà không nói gì, lúc này Hàn Tại mới ngừng bút trên tay lại, ngẩng đầu nhìn người không biết từ khi nào đã ngồi ở đó: "Anh đến đây có việc gì vậy?"

Hai chân Hàn Tiến vắt chéo, hai tay đặt ở trước người, cả người dựa vào lưng ghế, tư thái tùy ý: "Anh đến xem em đã thích ứng với công việc hiện tại hay chưa."

Hàn Tại buông tay, ý bảo anh xem hai chồng văn kiện bày ở trên bàn: "Hiện tại em bận đến mức sứt đầu mẻ trán, không ngờ làm tổng giám đốc Hàn Nhuận lại mệt như vậy."

Hàn Tiến cười: "Đương nhiên, Hàn Nhuận vẫn luôn là sản nghiệp quan trọng của Hàn thị, có đến mấy trăm năm lịch sử kinh doanh, hiện tại em mới tiếp nhận Hàn Nhuận, nên cần làm quen rất nhiều thứ. Không sao, cứ từ từ."

Hàn Tại ném bút xuống, tư thái tùy ý mà dựa lưng vào ghế: "Bây giờ thì em đã hiểu vì sao trước giờ anh luôn bận rộn như vậy, vài ngày cũng không thấy mặt một lần."

Nghe anh nhắc tới chuyện trước kia, ánh mắt Hàn Tiến trở nên sâu xa, từ lúc vào nhà họ Hàn, hồi còn là học sinh thời gian biểu của anh luôn không giống với người xung quanh. Mỗi ngày đều phải ở một thời gian nhất định làm đúng một việc, sau đó thì vội vàng thích ứng với cuộc sống anh lừa tôi gạt ở Hàn thị: "Đúng vậy, nhưng cũng nhận được rất nhiều thứ người khác không có được."

Hàn Tại nhìn chằm chằm mắt bàn bóng loáng trước mặt đến xuất thần: "Những thứ kia là anh muốn sao?"

Hàn Tiến nghe được lời nói của anh xong chợt im lặng không nói gì.

"Em biết là không phải.

Hàn Tiến ngây người một chút:" Có lẽ ban đầu thì không nhưng dần dần anh cũng không phân rõ phương hướng rồi, đã thành thói quen, biết rõ sẽ không thay đổi được nên dứt khoát từ bỏ giãy giụa, chỉ là không biết về sau có hối hận hay không nữa. "Anh cười tự giễu.

" Tuy rằng em hy vọng anh vĩnh viễn ở lại Hàn thị, nhưng em không hy vọng tương lai anh sẽ hối hận. "

Hàn Tiến thở dài một hơi:" Đi đến bước ngày hôm nay, nghĩ muốn bứt ra nhưng đâu có dễ dàng như vậy. "

" Ít nhất vì chính mình, anh hãy lựa chọn một lần đi. "

Hàn Tiến thật lâu không có mở miệng, lời Hàn Tại nói làm đáy lòng anh nổi lên gợn sóng không nhỏ, tựa như mặt hồ phẳng lặng bị ném một hòn đá vào, mặt nước sóng gợn hết một vòng lại một vòng, cuối cùng vẫn sẽ yên tĩnh lại.

Hàn Tiến hít sâu một hơi, hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa:" Đừng nói cái này nữa, em xem cái này trước đi. "Anh đem văn kiện lúc tiến vào tùy tay đặt ở trên bàn đưa cho Hàn Tại.

Hàn Tại cầm lấy, tùy ý mở ra vài tờ.

" Đây là nhiệm vụ lần này ông nội giao co em. "

Hàn Tại giở trang đầu tiên của văn kiện, là một loạt các ảnh đen trắng được photo, tuy không được xem ảnh chụp nguyên gốc nhưng vẫn có thể nhìn ra bức ảnh này đã được chụp cách đây rất lâu, viền ảnh đã bị tổn hại, anh nghiêm túc nói:" Bức ảnh này nhìn qua có chút quen mắt. "

" Anh tưởng em đã thấy qua ở chỗ ông nội, bức ảnh này cũng coi như có chút lịch sử. "

" Đây là ảnh chụp chiếc vòng ngọc phỉ thúy của nhà họ Hàn à? "

Hàn Tiến gật đầu:" Bức ảnh này đại khái chụp được từ thời nhà Thanh, khi đó kỹ thuật còn quá kém, huống hồ trải qua thời gian dài như vậy bức ảnh đã nhìn không rõ lắm, căn bản không có biện pháp thông qua ảnh chụp nhìn rõ tính chất và màu sắc phỉ thúy, đại khái chỉ có thể biết vòng tay có loại trang trí chân châu. "

" Cái vòng tay này không phải ông cố đã ném đi sao? Ông nội sao lại hỏi tới nữa. "

" Ông nội để anh đưa tư liệu này cho em, là vì gần đây tra được vị trí của vòng tay. "

Hàn Tại chau mày:" Chắc chắn? "Vòng tay này đã thất lạc rất nhiều năm, không biết Hàn Trung Viễn đã chính mắt nhìn thấy hay chưa. Ông ấy sao có thể xác định.

" Nhà họ Hàn ở triều nhà Thanh đã kinh doanh trang sức, lúc ấy đã có chút danh tiếng, sau lại cung cấp đồ trang sức cho Hoàng cung, lúc bấy giờ Thái hậu rất thích thiết kế và cách chế tạo trang sức của nhà họ Hàn nên đã ban thưởng vòng tay phỉ thúy thường xuyên đeo cho nhà họ, chính là chiếc vòng tay này. Nhà họ Hàn vẫn luôn coi nó là đồ gia truyền, chẳng qua khoảng năm 1940 đến năm 1943 đã bị mất, bị một quan quân Nhật Bản cướp đi. Sau đó hắn đưa tới Nhật Bản, cuối cùng qua tay nhiều người tới giờ đang trong tay một người Mỹ. "