Chương 28: Chuyến du lịch Mỹ (2)

Editor: Chiên Min"s

Beta: Thất Sắc

"Được, anh mau đi làm đi."

"Vậy anh đi trước."

Mộc Thịnh Dương cầm túi xách đi ngang qua xe Hàn Tại, lơ đãng liếc nhìn vào trong xe một cái. Hàn Tại cúi đầu xuống theo bản năng, chỉ sợ anh sẽ nhìn thấy mình. Mộc Thịnh Dương đi xa rồi Hàn Tại mới ảo não suy nghĩ, anh có gì phải trốn tránh chứ, đâu phải anh không thể nhìn mặt người ta.

Mộc Thanh Khê nhanh chóng chạy từ trên tầng xuống, hai người lái xe đến sân bay.

Buổi sáng, Hàn Tri đã đi đón chuyên viên thẩm định đồ cổ, chờ sẵn ở sân bay từ sớm.

Đứng ở cửa sân bay, lúc nãy Hàn Tri gọi điện thoại biết hai người đã xuất phát được một lúc. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ chắc cũng sắp đến rồi.

Quả nhiên, không lâu sau đó cô thấy Hàn Tại và Mộc Thanh Khê đến.

Mộc Thanh Khê xuống xe, chạy đến chỗ cốp xe định xách hành lý thì Hàn Tại đã theo sát phía sau giữ chặt tay cô lại: "Để tôi, em đứng một bên ngoan ngoãn chờ đi."

Động tác của Hàn Tại nhanh hơn cô một bước, tay cô cầm không kịp đành phải nghe lời, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ anh.

Hàn Tri đứng ở xa nhìn thấy cảnh này thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng sau đó lập tức thay đổi nét mặt, tươi cười chào đón hai người: "Anh, hai người đến rồi."

Mộc Thanh Khê chủ động chào hỏi Hàn Tri: "Xin chào."

Hàn Tri nhìn cô một cái rồi rời mắt đi chỗ khách, thái độ cô có chút lạnh nhạt đáp: "Chào."

Mộc Thanh Khê không quá để ý đến thái độ của Hàn Tri, chỉ là cảm thấy Hàn Tri có ác cảm đối với cô.

"Anh, nhiều đồ như vậy để em cầm giúp đi." Cô nói rồi duỗi tay ra, định cầm lấy hành lý của Mộc Thanh Khê.

"Không cần, anh cầm được. Chuyên gia giám định đã đến chưa?" Hàn Tại kéo hành lý hơi né khỏi tay cô.

Hàn Tri đương nhiên chú ý đến động tác nhỏ của anh, bàn tay duỗi ra dừng lại giữa không trung. Cô có chút xấu hổ, mất tự nhiên thu tay lại.

Chờ cô hồi phục lại tinh thần thì Hàn Tại đã đi được mấy bước, cô vội vàng đuổi theo.

Hàn Tri đi trước dẫn đường, hai người đi theo phía sau cô.

Mộc Thanh Khê thấy anh xách không ít hành lý liền hỏi: "Có muốn tôi xách giúp anh không?"

"Không cần, ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng để chút nữa lại đi lạc."

"Tôi không phải là trẻ con, làm sao đi lạc được chứ." Bộ dáng của cô dáng như chưa từng đi xa nhà sao? Trước kia vì sưu tầm đồ cổ nên cô cũng đã đi rất nhiều nơi, chỉ là chưa ra nước ngoài thôi.

Thẩm định viên đang ngồi ở khu chờ để đợi bọn họ, thấy họ đến liền đứng lên. Ông mặc một bộ tây trang chỉn chu, nhìn thoạt qua có vẻ hơn năm mươi tuổi.

Hàn Tri nói lời xin lỗi: "Giáo sư Trương, thật ngại quá, để ông phải đợi lâu."

Giáo sư Trương là người rất tốt bụng, ông cười nói: "Không vấn đề."

Hàn Tri giới thiệu với giáo sư Trương: "Đây là tổng giám đốc của chúng tôi, người đứng bên cạnh là Mộc Thanh Khê."

Hàn Tại buông tay đang cầm hành lý ra, bắt tay với ông: "Tôi tên Hàn Tại, lần này phải phiền ông rồi."

Giáo sư Trương cũng lịch sự trả lời: "Không phiền, công việc mà, nên như vậy."

Mộc Thanh Khê không quen với cách chào hỏi lịch sự như vậy, cô chỉ chào hỏi một cách đơn giản với giáo sư Trương.

Lên máy bay, Mộc Thanh Khê và Hàn Tại ngồi cạnh nhau còn Hàn Tri và giáo sư Trương thì ngồi ở ghế phía trước họ.

Có thể là lâu rồi không ngồi máy bay nên khi máy bay cất cánh Mộc Thanh Khê cảm thấy không thoải mái, Hàn Tại nhận ra sự khác thường ân cần hỏi cô: "Làm sao vậy? Không thoải mái à?"

Cô gật đầu: "Có một chút."

Đợi máy bay cất cánh, bay lên không Hàn Tại mới gọi một cô tiếp viên hàng không đưa cho cô một ly nước đun sôi để nguội. Mộc Thanh Khê uống mấy ngụm thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Từ thành phố A đến New York bay mất khoảng mười mấy tiếng, Hàn Tại ngồi trên máy bay đọc tài liệu, cô quay đầu hỏi: "Ở trên máy bay mà còn phải làm việc sao?"

"Ừm, hiện tại tôi mới tiếp quản Hàn Nhuận, đương nhiên có rất nhiều công việc."

Mộc Thanh Khê thấy đáy mắt anh có vết thâm xanh rõ ràng như cũ, những người này thật sự chỉ có vẻ bề ngoài chỉnh chu, ngăn nắp mà thôi: "Ở trên máy bay thì đừng xem nữa, bây giờ công việc cũng không vội. Anh nghỉ ngơi một chút đi, xuống máy bay rồi lại xem." Cô cầm lấy tài liệu trên tay anh, khép lại rồi để sang một bên.

Anh bất lực nhìn tài liệu bị ném sang một bên, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn đồng ý: "Vậy được, tôi ngủ một lát."

Hàn Tại dựa lưng vào ghế, rất nhanh sau đó đã ngủ. Hô hấp của anh chậm rãi, trên mặt còn tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Mộc Thanh Khê tùy ý cầm mấy quyển tạp chí lên đọc, trang đầu hầu hết là nội dung mà cô không có hứng thú, cô lật vài trang rồi trả nó về chỗ cũ, cuối cùng cô nhắm mắt lại quyết định ngủ một giấc.

Mộc Thanh Khê chầm chậm chìm vào giấc ngủ, đến lúc tỉnh lại thì không biết mình đã dựa vào vai Hàn Tại từ lúc nào. Trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, Hàn Tại vẫn còn đang ngủ như trước.