Chương 1

"Tri Lạc? Sao hôm nay em vẫn đi làm, còn chưa về nhà nghỉ lễ?"

Trong nhà bếp của khách sạn, trên các kệ để đồ khác nhau xếp đầy rau củ và bát dĩa, bên bồn rửa có bóng dáng cao lớn thanh tú, lưng thẳng tắp, tạp dề màu xanh nhạt còn vấn vít bọt xà phòng.

Nghe vậy, Giản Tri Lạc ngẩng đầu nói: "Chị Lý, hôm nay là ngày lễ, đi làm thêm giờ có thể nhận ba lần tiền lương."

Chị Lý nhìn khuôn mặt thanh tú của Giản Tri Lạc, trong lòng có chút cảm khái, cô thở dài: "Thằng nhóc ngốc nghếch, còn trẻ mà vất vả làm gì, dịp năm mới nghỉ ngơi chút đi."

Giản Tri Lạc nói: "Gia đình em đều ở quê, hai năm nay sức khỏe của họ không tốt, chi phí cũng tương đối lớn, vì vậy em muốn kiếm thêm chút đỉnh."

Chị Lý đeo găng tay, đi tới nói: "Được rồi, được rồi, giờ đã hơn chín giờ, biết em chăm chỉ rồi, một ngày làm ba việc còn chưa đủ hả, ngoài trời gió lên rồi, chị thấy sắp mưa, giờ làm của em cũng hết rồi, về trước đi."

Giản Tri Lạc cười nói: "Vậy cảm ơn chị Lý."

Chị Lý gật đầu, ra hiệu cậu về nhanh lên.

Giản Tri Lạc trở lại phòng nghỉ thay đồ, đầu xuân vẫn còn lạnh, cậu mặc thêm chiếc áo khoác giảm giá vừa mua cách đây vài ngày rồi đẩy cửa bước ra. Gió đêm thổi vào mặt, mang theo cái lạnh còn vương vấn của mùa đông.

Bên ngoài quán rượu xe cộ nhộn nhịp, nhiều gia đình ra vào ăn uống, từng nhóm ba người năm người, ấm cúng và náo nhiệt.

Giản Tri Lạc nhìn một lúc rồi rời mắt đi.

Cha mẹ cậu mất sớm, từ khi có trí nhớ thì cậu đã sống cùng ông bà ở quê. Đến khi đến thành phố A, cậu gần như chưa bao giờ được ăn cùng gia đình nữa. Ngày sum họp như thế này, cho dù về phòng trọ sớm, cậu cũng đơn độc.

"Meo~"

Cách đó không xa vang lên tiếng mèo kêu.

Giản Tri Lạc bị thu hút sự chú ý, thỉnh thoảng cậu sẽ cho mèo hoang gần khách ăn. Theo cơn gió đêm, cậu nhìn thấy dưới gốc cây không xa chính là con mèo màu cam quen thuộc.

"Mày cũng không về nhà." Giản Tri Lạc bước đến dưới gốc cây, ngồi xuống nhìn bóng dáng nhỏ bé của con mèo: "Đợi chút, tao xem trong túi có gì ăn không."

Ngày thường cậu sẽ để ít đồ ăn khô trong túi, có lúc không kịp ăn thì gặm lót dạ.

Mắt Giản Tri Lạc sáng lên: "Còn một quả trứng luộc."

Ông chủ đưa cho cậu vào giờ ăn trưa, lúc đó cậu đã no nhưng không muốn lãng phí thức ăn nên để lại trong túi, bây giờ vừa lúc để chia sẻ với con mèo.

Cậu bóc vỏ trứng ra.

Giản Tri Lạc ăn lòng trắng, chia lòng đỏ cho con mèo, nhìn thân thể nhỏ bé của con mèo cười nói: "Mau ăn đi nào, hôm nay là ngày lễ, chúng ta đều không có ai bên cạnh, coi như làm bạn với nhau vậy."

Đêm đầu xuân vẫn còn lạnh lẽo, dưới ánh đèn, cành cây thưa thớt trải rộng. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người qua đường nhưng không hề ấm lòng.

Giản Tri Lạc đứng dậy, giơ tay cảm nhận những giọt mưa rơi xuống, khẽ nói: "Mưa rồi."

Phải về nhanh lên, không là không bắt được chuyến xe cuối cùng.

Đang định đi thì…

Bỗng từ cửa hàng nhỏ không xa vang lên giọng trẻ con hớn hở lẫn ngây thơ: "Ba ơi!"

Giản Tri Lạc sững người, dù độc thân nhiều năm không có người yêu nhưng không hiểu sao, cậu cảm thấy giọng nói đó là đang hét lên với chính mình.

Quay lại nhìn.

Không xa dưới ánh đèn, một bóng dáng nhỏ chạy tới, bóng của đứa bé kéo dài tròn trịa dưới ánh đèn. Mặc áo thun hoạt hình, cao chỉ đến đầu gối cậu, gương mặt trắng nõn với đôi mắt to, trong đó còn đọng nước mắt.

Giản Tri Lạc do dự: "Bạn nhỏ, con..."

Chưa dứt lời.

Người đứng trước mặt cậu đã ôm chặt lấy cậu, giọng nghẹn ngào: "Ba, tổ cuối cùng cũng tìm được bùn!"

Giản Tri Lạc: "..."

Độc thân từ khi còn trong bụng mẹ bỗng nhiên trở thành ba.

Bị đứa bé ôm chặt, chân tay Giản Tri Lạc cứng đờ, không biết đặt đâu cho phải. Nghe tiếng khóc của nó, trước tiên cậu thấy xót xa nhưng cũng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể cúi xuống vỗ nhẹ lưng nó.

Đứa bé khóc dữ dội, thậm chí còn nấc lên.

Giản Tri Lạc bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Bạn nhỏ, ba con đâu? Bị lạc à, hay nhầm người rồi?"

Nghe vậy, đứa bé ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt tròn đỏ hoe, siết chặt nắm đấm nhỏ và nắm chặt vạt áo cậu: "Đây chính là ba!"

Giản Tri Lạc: "..."

Chưa bao giờ cậu cảm thấy bất lực đến thế.

Ngay lúc cậu đang bối rối thì chủ cửa hàng nhỏ gần đó lên tiếng:

"Tri Lạc, cậu cứ đưa đứa bé này đi đi, từ tối nó đã ở đây rồi, cứ nói chờ cha, chúng tôi hỏi ba nó là ai nó cũng không nói, nó chờ mãi đến giờ cũng không nói chuyện. Hôm nay là kỳ nghỉ lớn, tôi giúp cậu trông nó đến bây giờ, đã vài tiếng rồi đấy. Giờ phải đóng cửa rồi."

Giản Tri Lạc vô thức nói: "Xin lỗi anh, làm phiền anh rồi."

...

Khoan, chờ đã, cậu xin lỗi cái gì?

Đây đâu phải con của cậu!