Chương 1: Gặp lại

Chương 1

Trong căn phòng ánh đèn lờ mờ, ánh sáng trên màn hình điện thoại di động có vẻ đột ngột, một đôi tay trắng nõn dừng trên điện thoại di động, che đi hơn nửa ánh sáng, đôi tay này khớp xương rõ ràng, ánh sáng trên màn hình dường như có thể xuyên qua cốt nhục của bàn tay, thoáng hiện ra chút tái nhợt bệnh trạng.

(cốt nhục: xương thịt)

Điện thoại di động vẫn còn rung, Nhạc Hi trượt màn hình nhận điện thoại. Cái đầu gối lên gối đầu vẫn không nhúc nhích, trong điện thoại di động truyền ra giọng nói thô ráp của anh Khánh: "Nhạc Hi, hôm nay 798bar không đủ nhân viên bán thời gian, cậu đến không?”

"Không đến, tay chân những khách nhân kia không thành thật." Thanh âm của Nhạc Hi ồm ồm, là thanh âm chỉ có ở thiếu niên, không biết còn tưởng rằng cậu đang làm nũng.

"Vậy tiền thuê nhà của cậu có đủ không?" Anh Khánh thở dài, người ở đầu dây bên kia im lặng, giãy giụa, thỏa hiệp, đồng ý rồi.

Anh Khánh và Nhạc Hi quen nhau ở nhà Mặt Trời, nếu như nói hai người là bạn tốt đều đem quan hệ nói nhẹ đi, anh em ruột cũng chỉ như thế thôi.

Nhà Mặt Trời được tạo ra bởi một nhóm các tình nguyện viên xã hội, hoặc nói chính xác hơn là trại trẻ mồ côi tư nhân.

Anh Khánh là con trai của Nhạc Đông người quản lý của nhà Mặt Trời, 3 năm trước, do mạch điện bị lão hóa nên đã xảy ra hỏa hoạn, Nhạc Đông đã mất trong tai nạn đó, nhưng ông ấy đã cứu mười mấy đứa trẻ ra khỏi đám cháy.

Sau đó chuyện này khiến cho xã hội chú ý, sôi nổi quyên tiền quyên đồ, tất cả trẻ em đều tìm được nơi tốt hơn, chỉ có anh Khánh mang theo Nhạc Hi không muốn đến nhà mới.

Anh Khánh có một thân cơ bắp cao lớn thô kệch, học trung học cơ sở đã bỏ học vào quán bar làm trông cửa. Nhạc Hi không có tâm tư đọc sách liền đi làm thêm ở khắp nơi, bởi vì năm nay cậu vừa mới thành niên chuẩn bị tìm công việc cố định.

Đả kích ba năm trước đối với hai người đều là vô cùng lớn, Nhạc Hi đi theo anh Khánh đi rất nhiều thành thị, ông chủ Thâm Thành 798bar thưởng thức anh Khánh, cho anh ấy làm ở vị trí quản lý, hai người liền ở lại Thâm Thành.

Nhạc Hi nhìn căn phòng tối tăm, ngay cả cửa sổ cũng không có, một tia ánh nắng mặt trời cũng lười chiếu đến đây, cậu ở tầng hầm ngầm trong một khu phố tấc đất tấc vàng của thành phố này, sáng sớm hôm Nhạc Đông nhận nuôi cậu, trời vừa bình minh, tên của cậu chắc là như vậy mà có đi.

Nhạc Hi căng da đầu ở trên ghế da cũ nát vớt ra một chiếc áo len màu xanh bạc hà cùng quần jean, tùy ý khoác lên liền ngồi lên con xe máy điện không biết qua tay mấy người đã sắp tan thành từng mảnh kia của cậu đi ra cửa.

"Ngồi xe motor nhỏ yêu quý của tôi, nó vĩnh viễn sẽ không bị kẹt xe." Nhạc Hi ngâm nga bài hát mang theo mũ bảo hiểm màu trắng, trên mũ còn có một con chuồn chuồn tre màu vàng theo gió xoay tròn.

"Cố Ly Quý! Nhìn cái gì vậy?" Cảnh Dật nhìn thấy tổng giám đốc vạn năm ngồi trên xe đều đang làm việc, vẫn luôn nhìn một nơi nào đó ngoài cửa sổ xe.

Vừa rồi Cố Ly Quý cảm thấy có chút mỏi mắt, liếc về phía ngoài cửa sổ xe nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, có lẽ là hoa mắt đi, cậu hẳn là đã qua đời ba năm rồi.

"Anh Vương tìm tới rất nhiều em gái, nghe nói 798 mới tới không ít, anh không phải thích con trai sao!" Cảnh Dật là anh em của Cố Ly Quý, biết ví tiền của anh có bức ảnh của một cậu bé, nhưng đó là một đề tài cấm kỵ, ai cũng không biết đó là ai.

"Đừng nói linh tinh." Cố Ly Quý nhìn phương hướng vừa rồi, có chút hối hận không đuổi theo, chỉ cần có một phần giống cậu cũng được.

Tiếng nhạc trong 798bar đã muốn làm nổ tung màng nhĩ của Nhạc Hi, Nhạc Vĩ Khánh thấy Nhạc Hi đến rồi, vội vàng chạy đến: "Trên tầng 888 gọi hai chai Louis XVIII, cậu bê lên đi!”

Có thể vào phòng 888, ở Thâm Thành không giàu thì quý, Nhạc Hi không thích đến loại địa phương này, nhưng trước kia vị thành niên chỉ dựa vào tiền làm thêm của phát tờ rơi, quán trà sữa... khiến cậu chỉ sống sót cũng rất khó khăn, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ cúi đầu trước thực tế.

Nhạc Hi đi theo một hàng người phụ nữ có dáng người quyến rũ lên tầng ba phòng 888, trong tay cậu bưng khay màu đen, mấy người phụ nữ khác đều biết cậu, là tiểu huynh đệ của anh Khánh, lớn lên non nớt đến mức có thể véo ra nước, nếu như không phải tâm cao khí ngạo chắc đã sớm sống so với các cô hô mưa gọi gió.

"Tiểu Nhạc Hi đừng sợ, buông rượu xuống cậu lập tức đi." thanh âm Tô Nhụy dịu dàng.

Tô Nhụy cũng có em trai, nên chiếu cố Nhạc Hi nhiều hơn một chút. Nhạc Hi gật gật đầu, thấy hôm nay không chỉ có phụ nữ, còn có mấy người con trai có diện mạo khá tốt, cậu biết đây là người mẫu nam của quán bar.

Cửa phòng bị mở ra, bên trong tràn ngập tiếng nói chuyện và mùi thuốc lá, anh Khánh không biết đã xuất hiện ở đây từ khi nào, kéo mấy cô gái đến, người mẫu nam cũng chủ động lấy lòng, anh Khánh nhìn sắc mặt khách mà sắp xếp người bồi rượu thích hợp.

Nhạc Hi chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn buông rượu xuống nhanh chóng chạy đi, Cố Ly Quý không thích có người tới gần, người mẫu nam chuẩn bị ngồi xuống bị một cước của đá văng ra, người mẫu nam lảo đảo mang theo khay ngã xuống, hai bình rượu rơi trên mặt đất vỡ nát.

Trong phòng riêng lặng ngắt như tờ.

Cố Ly Quý dựa vào ghế sofa trong phòng, ánh đèn trong phòng cũng không đầy đủ sáng tỏ, anh lại giống như có thể tự phát sáng vậy.

Người đàn ông có mi cốt tinh xảo, sống mũi cao thẳng, một đôi mắt giống như chim ưng, khuôn mặt này nhìn phong lưu lại đa tình, lại khiến cho người ta có loại xa cách khó nắm bắt.

(mi cốt: xương lông mày)

Nhạc Hi phân vân giữa việc thu thập mảnh vỡ chai rượu cùng việc đỡ người mẫu nam dậy, bộ dáng luống cuống tay chân mang theo sợ hãi.

"Cố... Gia, xin lỗi, anh là người mới tới không hiểu quy củ." Anh Khánh cho rằng Cố Ly Quý sẽ thích, anh ta đi lên túm lấy người mẫu nam chuẩn bị mang đi, ánh mắt ngó thấy Nhạc Hi ý bảo cậu nhanh chóng rời đi.

"Tôi để cho các người đi rồi sao?" Cố Ly Quý chậm rì rì rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, Cảnh Dật tự chủ gọi người mẫu nam cho Cố Ly Quý, sợ anh em mình trách tội lấy lòng lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh.

Ngọn lửa đốt tàn thuốc thành màu đỏ tươi, Cố Ly Quý hút thuốc khẽ phun làn khói ra, ở Thâm Thành ai mà không biết Cố Ly Quý, tàn nhẫn độc ác, sát phạt quyết đoán, bốn năm trước đến cả cha ruột chặn đường đều bị anh giải quyết đưa vào trong tù.

"Ai cho anh lá gan đó?" Cố Ly Quý nhìn người mẫu nam bị dọa thành con gà con kia, vẻ mặt u ám.

Bầu không khí vô cùng khẩn trương, dòng nước ngầm chuyển động.

Nhạc Hi ngơ ngác tận lực đem chính mình ẩn vào bóng ma.

"Sao lại yên tĩnh như vậy?" Vương Tư Nguyên ôm một cái xụi lơ bạn nữ đi vào, không biết tiện tay bật công tắc gì, trong phòng đột nhiên bị chiếu sáng lên, anh ta vội vàng đóng lại, anh ta chỉ nghĩ bật chức năng thông gió.

"Thật ngại quá, Cố gia." Vương Tư Nguyên cười trừ.

Ai ngờ Cố Ly Quý không có một chút dấu hiệu tức giận nào, ngược lại cả người anh đều ngây ngẩn, vừa rồi trong nháy mắt phòng bị chiếu sáng, anh nhìn thấy người mà mình nhớ nhung ngày đêm, cậu ẩn nấp trong bóng tối vào giây phút kia thấy ánh sáng.

Cố Ly Quý cất bước đứng dậy, đi đến trước mặt Nhạc Hi, làn da thiếu niên khá trắng, không biết có phải bị dọa đến hay không mà màu môi cũng nhạt đi theo, cậu cúi đầu nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng, cậu bị dọa có chút run run, không phải nên tìm người mẫu nam sao?

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Cố Ly Quý quanh năm cấm dục như nhà sư trong chùa kia, nắm cằm một thiếu niên khiến cho cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt như vì sao giữa đêm của thiếu niên chợt lóe lên ánh sáng, sau đó xuất hiện những giọt nước trong suốt phảng phất ngay sau đó muốn khóc ra tới.

"Thực xin lỗi Cố gia, cậu ấy không hiểu chuyện, cậu ấy là đến hỗ trợ! Không phải người của cửa hàng." Anh Khánh nóng nảy, bạo gan kéo Nhạc Hi ra sau lưng mình, vẫn luôn cười xin lỗi.

"Hi... Hi Hi." Cố Ly Quý nhận ra quần áo của thiếu niên, cậu đâu chỉ có một phần giống Hi Hi, cậu chính là Hi Hi, ánh mắt là sẽ không lừa người, còn có nốt ruồi ở đuôi mắt trái của Hi Hi, là Hi Hi của anh, anh tìm ba năm Hi Hi.

"Thúc thúc..." nước mắt Nhạc Hi chảy xuống, mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt, đây là quen biết?

"Hi Hi." Cố Ly Quý kéo thiếu niên trở lại, bàn tay không chân thật chạm vào gương mặt của thiếu niên, Nhạc Hi sao có thể không nhớ rõ người đàn ông này, trước kia anh vẫn là hào hoa phong nhã, hiện tại lại lộ ra sự kiêu căng ngạo mạn, nhưng cũng chính là người này vứt bỏ cậu.

(hào hoa phong nhã: Người lịch thiệp, tao nhã, tế nhị và phóng khoáng.)

Nhạc Hi muốn lui ra nhưng bị Cố Ly Quý gắt gao nắm chặt cánh tay, có lẽ đây không phải là nơi để nói chuyện, Cố Ly Quý mang theo Nhạc Hi rời đi, anh Khánh muốn ngăn cản lại thấy ánh mắt giống như muốn xé nát khung xương anh của Cố Ly Quý.

Cố Ly Quý chiều cao xông thẳng đến 190, Nhạc Hi miễn cưỡng chạm vào bên cạnh 170, bị Cố Ly Quý sải bước mang đi, cậu chỉ có thể chạy chậm đi theo, hình như Cố Ly Quý cũng phát hiện thanh âm tiểu thiếu niên hơi thở dốc, chậm lại bước chân.

Trong xe thương vụ màu đen, Cố Ly Quý thẳng lưng ngồi xuống, anh chỉ bật điều hòa trên xe, Nhạc Hi lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe đắt tiền như vậy, thân thể không tự giác vặn vẹo.

Ánh mắt Nhạc Hi trong sáng có thần, phảng phất hàm chứa một dòng suối trong vắt. Cậu và Cố Ly Quý quen biết nhau vào mùa đông giá rét, sau khi cậu đầy người đầy thương tích chạy trốn ra từ nhà cha kế, lưu lạc mấy ngày, vừa đói vừa khát.

Là Cố Ly Quý cho cậu một cái bánh trứng ấm áp, dẫn cậu về nhà....