Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Một Chàng A

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên truyện: Nhặt được một chàng A

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Editor: SacFructose

Chương 27:

Tạ Thời Tân vẫn không nói ra được lý do tại sao, Triệu Miểu bên cạnh cứ thúc giục mãi, cuối cùng Đường Trụ nói "tạm biệt" với Tạ Thời Tân, rời đi với Triệu Miểu.

Tới dưới lầu, Triệu Miểu nhảy nhảy đến trước mặt Đường Trụ, tấm tắc lắc đầu: "Ăn mặc kiểu này coi đẹp biết bao nhiêu, càng nhìn càng đẹp, dáng vẻ thư sinh, cậu nên mặc nhiều kiểu dáng quần áo hơn, đừng cả ngày cứ áo hoodie áo hoodie."

Đường Trụ: "Áo hoodie tiện lợi mà."

Triệu Miểu hỏi: "Cậu mua bộ đồ này lúc nào vậy?"

Đường Trụ lắc đầu: "Quên rồi, nhìn thấy trong tủ quần áo."

"Sau này ra ngoài chơi nhiều hơn đi, có gì vui tớ mang cậu đi," Triệu Miểu quay người đứng bên cạnh Đường Trụ: "Trước đây gọi cậu cậu cứ không chịu đi ra," cậu ta tự nói tự cười: "Thôi không nhắc chuyện trước đây nữa, lên xe đi."

Đường Trụ nhìn Triệu Miểu thân thiết giúp cậu mở cửa, lùi về sau một bước nhỏ theo bản năng: "Hôm nay sao cậu ân cần quá vậy, trong hồ lô chứa thuốc gì đó?"

Triệu Miểu: "Mang cậu đi chơi thì bán thuốc gì được chứ? Cậu tự nghĩ xem đã bao lâu cậu không đi chơi với tớ rồi?"

Đường Trụ cười cười lên xe: "Cũng còn đỡ mà."

Triệu Miểu đóng cửa lại, vòng qua bên kia ngồi lên xe.

Vừa ngồi xuống, Đường Trụ hỏi Triệu Miểu: "Trước đây cậu đã gặp qua Tạ Thời Tân sao?"

Triệu Miểu: "Đâu có đâu, đâu quen biết gì."

Đường Trụ nghĩ nghĩ, lại nói: "Tạ Thời Tân học chung trường với chúng ta đó, học ngành quản lý."

Triệu Miểu: "Rồi sao?"

Đường Trụ cười một chút: "Không sao hết."

Triệu Miểu: "Tớ thấy hắn bây giờ cũng không có chuyện gì, sao vẫn cứ ở lì trong nhà cậu? Hắn không có nhà của mình sao?"

Đường Trụ: "Không biết."

Triệu Miểu: "Cậu không hỏi hắn sao? Một ông sếp lớn, mỗi ngày ở nhà nhân viên ăn chực uống chực ngủ ngực, mất mặt hay không? Cậu đuổi hắn đi đi."

Đường Trụ lắc đầu cười: "Không cần, pheromone của anh ấy thơm lắm."

Triệu Miểu hừ một tiếng: "Tiền đồ."

Đường Trụ nhìn Triệu Miểu cười ra tiếng: "Cậu đừng nghe tớ nói A Trạch không thích Tạ Thời Tân, cậu cũng không thích Tạ Thời Tân theo, Tạ Thời Tân đối xử với tớ tốt lắm."

Giọng Triệu Miểu cao hơn: "Tớ vì A Trạch sao?"

Đường Trụ cười như không cười: "Cậu không phải sao?"

Triệu Miểu: "A Trạch là A Trạch, tớ là tớ!"

Đường Trụ học theo Triệu Miểu nói: "A Trạch là A Trạch, tớ là tớ."

Triệu Miểu: "Cậu bây giờ nói chuyện âm dương quái khí như vậy là học ai vậy?"

Triệu Miểu: "Còn nữa, Tạ Thời Tân nhân lúc cậu phát tình mà làm chuyện đó với cậu, vậy mà cũng gọi là tốt hả?"

Đường Trụ: "Không phải, là do thuốc ức chế mất tác dụng thôi."

Triệu Miểu: "Rõ ràng cách tốt nhất là chờ A Trạch đến, hắn trực tiếp cᏂị©Ꮒ cậu là có ý gì đây?"

"Chuyện này sao cậu có thể trách anh ấy được, nguyên nhân hơn phân nửa là do tớ mà." Đường Trụ cười cười thò mặt lại gần, nhỏ giọng nói: "Kỹ thuật cũng anh ấy không tệ, còn xài tốt hơn cả thuốc nữa."

Triệu Miểu: "..."

Triệu Miểu: "..."

Triệu Miểu: "..."

Triệu Miểu không biết nên hình dung Đường Trụ đang ngồi bên cạnh mình thế nào đây.

Là Đường Trụ như trước đây, cũng không hẳn là Đường Trụ trước đây.

Tình cảm với Tạ Thời Tân xác thật không còn, nhưng kiểu che chở cho Tạ Thời Tân kia, y hệt Đường Trụ trước đây, cậu ta nói không lại Đường Trụ.

Giựn bay màu.

Mệt cho Triệu Miểu gần đây còn vui mừng giùm Đường Trụ vì cậu đã quên Tạ Thời Tân.

Hay lắm coan, đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn dùng pheromone của Tạ Thời Tân.

Lúc trước Đường Trụ bị bệnh, là Triệu Miểu ở bên cậu cùng cậu đến bệnh viện, sau đó có báo cáo kiểm tra, nói Đường Trụ dị ứng với pheromone của Alpha, Triệu Miểu mới nghe được từ miệng Đường Trụ rằng có người đánh dấu cậu, Triệu Miểu lập tức đến khoa quản lý tìm Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân rất dễ hỏi thăm, hỏi vài người Triệu Miểu liền tìm được phòng học Tạ Thời Tân đang học.

Cậu cố gắng kiên nhẫn chờ đến lúc tan học, cản Tạ Thời Tân lại ở cửa phòng học.

Sau đó cậu nói với Tạ Thời Tân, Đường Trụ vì anh mà bị dị ứng, đang ở bệnh viện, hi vọng anh có thể tới thăm Đường Trụ.

Ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Thời Tân, Triệu Miểu vẫn còn nhớ rõ.

Vẻ mặt của anh như nói "Cậu có việc gì sao?", ánh mắt cũng không nhìn Triệu Miểu, chỉ liếc một cái rồi nói: "Liên quan gì đến tôi?"

Không chỉ có Tạ Thời Tân, bạn học bên cạnh Tạ Thời Tân cũng cười nhạo.

"Cách tiếp cận mới hả, bởi vì dị ứng."

"Ở bệnh viện luôn kia, nghe cũng nghiêm trọng đó, nếu không cậu đi thăm người ta cái đi, ha ha."

"Đào hoa hơi nhiều đó nha, nhưng mà phòng học tiết sau rất xa, chúng ta đi thôi, đừng đến trễ."

Cho dù Tạ Thời Tân thật sự ưu tú, Đường Trụ trước đây ba ngày đã khen anh hết hai ngày, mà sau đó đúng là anh tốt nghiệp rồi có sự nghiệp thành công, nhưng trong mắt Triệu Miểu, anh không là cái gì cả.

Một thằng tra nam, phì!

"Còn giận hả?" Qua một lúc lâu, Đường Trụ đột nhiên hỏi.

Triệu Miểu nhếch khóe môi: "Cậu còn biết tớ đang giận à?"

Đường Trụ: "Lần nào cậu nói không lại tớ cậu cũng giận hết mò."

Triệu Miểu: "Tớ giận cậu vì tớ nói không lại cậu sao?"

Đường Trụ: "Nếu không thì sao?"

Triệu Miểu đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Không đúng nha, Tạ Thời Tân không phải đính hôn với Ngô Ninh sao? Sao có thể an nhàn chiếm nhà cậu như vậy?"

Đường Trụ: "Không có đính hôn, nghe đồn náo loạn một trận, cuối cùng không có thành," Đường Trụ lại thêm một câu: "Nhiều chuyện rắc rối ở giữa lắm."

Triệu Miểu: "..."

Triệu Miểu không biết nên khóc hay nên cười.

Thật thú vị.

Trước đây Đường Trụ có thể hạ quyết tâm dùng thứ thuốc kia, chính là vì biết được tin tức Tạ Thời Tân muốn đính hôn với Ngô Ninh.

Cho nên bây giờ, tính sao đây?

Nhưng mà vẫn khả quan chính là, Đường Trụ không còn tình cảm với Tạ Thời Tân như trước, hôm nay nếu không phải Triệu Miểu hỏi một hai ba, có lẽ Đường Trụ sẽ không chủ động nhắc tới Tạ Thời Tân.

Triệu Miểu không nhắc đến Tạ Thời Tân nữa, tám mấy đề tài khác với Đường Trụ.

Nói nói một hồi, không bao lâu sau, hai người đã đến khu nghỉ dưỡng mà bạn Triệu Miểu mở.

Một vài người bạn đã đến từ hôm qua, cho nên lúc Triệu Miểu mang Đường Trụ vào, thấy mọi người đang ngồi ở đại sảnh ăn sáng, xem một trận bóng đá.

"Hi." Triệu Miểu chào hỏi với mọi người, kéo Đường Trụ qua.

Mọi người dời mắt từ TV qua, đồng loạt nhìn về phía Đường Trụ.

"Triệu Miểu tới rồi à?" Một người bạn trong đó hỏi.

Triệu Miểu cười cười, đặt tay lên vai Đường Trụ: "Bạn của tôi, Đường Trụ."

Rất nhanh đã có người vươn tay phải ra: "Xin chào, tôi tên Tiền Tân Thành."

Đường Trụ bắt tay với người đó: "Xin chào."

Sau đó, những người phía sau cũng lục tục vươn tay đến.

"Tôn Diệu Văn."

"Chu Mẫn Tịch."

"Phùng Vũ."

"Trịnh Nhất Hàng."

Đường Trụ một đường "xin chào" qua đi, bắt tay người cuối cùng xong, lại ngoan ngoãn đứng cạnh Triệu Miểu.

Trịnh Nhất Hàng: "Triệu Miểu sao em lại như vậy chứ, có bạn đẹp trai thế này mà hôm nay mới đưa đến?"

Triệu Miểu cười ra tiếng: "Bạn đẹp trai như vậy phải giấu kỹ mới đúng chứ."

Trịnh Nhất Hàng muốn gây ấn tượng: "Ăn sáng chưa?"

Triệu Miểu: "Ăn rồi."

Trịnh Nhất Hàng lôi ghế dựa qua: "Đường Trụ ăn sáng chưa?"

Triệu Miểu: "Cậu ấy cũng ăn rồi." Triệu Miểu giúp Đường Trụ trả lời, cũng nói với Trịnh Nhất Hàng: "Anh làm gì vậy Trịnh Nhất Hàng, người ta mới đến thôi mà, tốt xấu cũng để lát nữa hãy tấn công chứ?"

Trịnh Nhất Hàng vô cùng sảng khoái: "Ngại quá, bạn em đẹp trai quá làm điêu đứng anh rồi, anh sẽ tém lại ngay." Như là sợ Đường Trụ không được tự nhiên, Trịnh Nhất Hàng nói thêm: "Tôi thích nói giỡn, em đừng để trong lòng, ngồi đi, ăn sáng rồi thì uống chút trà nhé?"

Đường Trụ gật đầu: "Vâng, cảm ơn."

Sau khi Đường Trụ ngồi xuống, mọi người cùng uống trà xem đá bóng.

Xem vài phút, đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến:

"Đều ở đây à."

Mọi người đồng loạt nhìn ra sau.

Thấy người đến là ai, Đường Trụ sửng sốt một chút.

Người đó cũng thấy Đường Trụ, hắn phát ra một tiếng kinh ngạc, lập tức đến trước mặt Đường Trụ: "Cậu cũng đến à?"

Vương Tử Nhạc nhìn Đường Trụ ngồi bên cạnh Triệu Miểu: "Cậu ấy nói người bạn chính là cậu sao? Xin chào xin chào."

Đường Trụ vươn tay, bắt tay Vương Tử Nhạc: "Xin chào."

Triệu Miểu nghi hoặc: "Hai người quen nhau à?"

Đường Trụ nói: "Anh ấy là em họ của Tạ Thời Tân."

Vẻ mặt của Triệu Miểu xụ xuống.

Chờ Vương Tử Nhạc đi chào hỏi bạn bè khác, Triệu Miểu nói thầm bên tai Đường Trụ: "Tra nam một nhà."

Đường Trụ: "Gì cơ?"

Triệu Miểu nhún vai: "Không có gì."

Triệu Miểu lại nói: "Hôm nay ngoại trừ Vương Tử Nhạc thì ai cậu cũng có thể coi trọng."

Đường Trụ bất đắc dĩ: "... Tớ chỉ đến chơi thôi, cậu đừng quậy nữa."

Triệu Miểu cười: "Rồi rồi, đến chơi đến chơi."

Trận bóng còn chưa kết thúc, nên Vương Tử Nhạc cũng ngồi xem chung.

Cùng lúc đó, Vương Tử Nhạc cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh họ.

Vương Tử Nhạc: Anh đoán xem hôm nay em gặp được ai?

Vương Tử Nhạc: Kỹ sư bảo bối của anh, Đường Trụ.

Vương Tử Nhạc gửi tin nhắn xong muốn cất điện thoại đi, nhưng lại thấy Tạ Thời Tân trả lời tin nhắn của hắn.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tạ Thời Tân trả lời tin nhắn của hắn ngay lập tức!

Tạ Thời Tân: Các người đang ở đâu?

Vương Tử Nhạc: Anh tới không?

Vương Tử Nhạc: Khu nghỉ dưỡng Hỏa Đảo.

Vương Tử Nhạc gửi định vị vị trí của hắn qua: Nhiều trò chơi lắm, em định đầu tư, nếu không anh giúp em xem thử đi.

Vương Tử Nhạc: Còn nữa, cục cưng này của anh em không dám đυ.ng tới, nhưng em không cam đoan người khác không nhớ thương à nha.

Vương Tử Nhạc: Bạn bè tới hôm nay ai cũng ưu tú hết đó anh.

Vương Tử Nhạc: Có người rót trà cho cậu ấy kìa.

Tạ Thời Tân không trả lời.

Vương Tử Nhạc tập mãi thành quen mà cất điện thoại đi, tiếp tục xem trận bóng với mọi người.

Nửa tiếng sau, anh họ thân yêu của hắn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, thực sự làm hắn muốn rớt cằm.

Hắn chỉ muốn nói chơi với Tạ Thời Tân vậy thôi.

Hắn cũng thật sự cho rằng Tạ Thời Tân tiện tay nhắn như thế cho hắn.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ấy cũng không hứng thú lắm mà.

"Anh họ, sao anh lại đến đây?" Vương Tử Nhạc nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.

Tạ Thời Tân liếc nhìn Đường Trụ ngồi giữa trước, sau đó mới nói: "Giúp cậu xem dự án."

"Woa anh," Vương Tử Nhạc vẫn khϊếp sợ như cũ: "Anh đột nhiên đối xử tốt với em như vậy, em có hơi được thương mà sợ đó."

Tạ Thời Tân: "Bớt nói nhảm đi."

Vương Tử Nhạc: "Haizz."

Vương Tử Nhạc đưa Tạ Thời Tân đến chào hỏi bạn bè, mọi người cũng đều đứng lên.

Vương Tử Nhạc: "Đây là anh họ của tôi..."

Đứng gần Vương Tử Nhạc nhất, Tôn Diệu Văn cười nói: "Biết, Tạ Thời Tân, xin chào, ngưỡng mộ đã lâu."

Trình tự giống nhau, Tạ Thời Tân cũng bắt tay với từng người trong nhóm, khách khách sáo sáo.

Tới bên Đường Trụ, Đường Trụ ra vẻ không quen biết Tạ Thời Tân, vươn tay phải: "Xin chào, Đường Trụ."

Tạ Thời Tân phối hợp, cũng cười nói: "Tạ Thời Tân."

Nhưng đến lượt Triệu Miểu.

Hai người nhìn chằm chằm nhau, dáng vẻ không cần phải quen biết, không ai vươn tay ra.

"Sao hắn lại đến đây?" Tạ Thời Tân đi rồi, Triệu Miểu nhỏ giọng nói thầm.

Mọi người lại tiếp tục xem đá bóng, vài phút sau, trọng tài thổi còi một tiếng, trận bóng kết thúc.

"Thời gian đúng lúc," Người tổ chức, Trịnh Nhất Hàng đứng lên nói: "Chúng ta ra ngoài câu cá đi, đồ vật đã chuẩn bị hết rồi."

"Đi," Triệu Miểu hưng phấn, cậu nói xong quay đầu hỏi Đường Trụ: "Biết câu không Đường Đường?"

Đường Trụ: "Chưa câu qua."

Tạ Thời Tân định nói chuyện, Trịnh Nhất Hàng chọt vào một câu.

Trịnh Nhất Hàng: "Dễ lắm, để tôi dạy em."

Tạ Thời Tân quay đầu liếc mắt nhìn người này, nuốt lời trong miệng xuống.

Mấy người đồng loạt đến cầu gỗ ở bờ sông, một lát sau lại đến thêm vài người nữa.

Mọi người anh đến tôi đi khách sáo vài cậu, ai tới trước thì ngồi xuống trước.

Thiếu cần câu, người nhiều, Tạ Thời Tân thật ra không hứng thú gì, lui về sau nửa bước, nhường vị trí cho người khác.

Anh quay đầu, lập tức nhìn thấy Đường Trụ trong đám người, vừa lúc Đường Trụ không có cần câu, Tạ Thời Tân gọi cậu một tiếng.

Bên Đường Trụ nhiều người, không nghe được giọng Tạ Thời Tân, Tạ Thời Tân muốn gọi thêm một tiếng, một cậu trai chạy đến trước mặt anh, người này không nói hai lời trực tiếp ngồi vào chỗ câu.

"A, tôi có cần câu này," Cậu trai đó cầm cần câu lên, nhìn nhìn trái phải: "Nhưng tôi không rành lắm."

Cậu ta quay đầu, chuẩn xác nhìn lên người Tạ Thời Tân: "Anh ơi anh biết câu không? Dạy em với."

Tạ Thời Tân không kiên nhẫn: "Không biết câu thì tránh ra, nhường cho người biết."

Cậu trai: "..."

Cậu trai kia ủ rũ đứng dậy.

Tạ Thời Tân lại gọi Đường Trụ một tiếng, lần này Đường Trụ nghe thấy.

Chờ Đường Trụ đi đến, Tạ Thời Tân chỉ vào ghế nhỏ trước mặt mình, bảo Đường Trụ: "Ngồi đi."

Đường Trụ xua tay: "Không cần, tôi không biết câu, nhường cho người biết đi."

Tạ Thời Tân vẫn vậy: "Ngồi, tôi dạy cho em."

Triệu Miểu đứng bên cạnh nghe thấy lời này, phụt một tiếng cười ra.

Người gì đâu, tiêu chuẩn kép dễ sợ.

Trịnh Nhất Hàng quan tâm đến tất cả mọi người rồi, lúc này cũng đi qua bên này, Tạ Thời Tân thấy anh ta sắp đến, vẻ mặt không cảm xúc dựa vào người Đường Trụ.

Trịnh Nhất Hàng quả nhiên đứng ở chỗ xa một chút, anh chủ động gợi chuyện, hỏi Tạ Thời Tân: "Tạ tổng biết câu cá không?"

Tạ Thời Tân: "Biết."

Trịnh Nhất Hàng cười ra tiếng: "Ôi tôi hỏi gì đâu không, Tạ tổng chắc chắn là biết rồi."

Vương Tử Nhạc không có cần câu cũng đi đến: "Anh tôi câu cá giỏi lắm đó, nhưng mà thứ này cần kiên nhẫn, một lát thôi chưa câu được gì đâu, không phải lát nữa chúng ta sẽ chơi bắn cung sao, anh tôi bắn cung cũng giỏi lắm đó."

Trịnh Nhất Hàng nhướng mày: "Vậy sao? Tôi cũng biết bắn cung, có hứng thú tranh tài một phen không Tạ tổng?"

Tạ Thời Tân gật đầu: "Được."

Trịnh Nhất Hàng nghĩ nghĩ: "Ba lần, cộng điểm, ai cao hơn người đó thắng."

Tạ Thời Tân: "Được."

Vương Tử Nhạc nghe thấy đột nhiên hưng phấn lên: "Thi đấu à, vậy đặt cược đi."

Trịnh Nhất Hàng: "Đặt cược gì? Tiền sao?"

"Tiền thì có gì thú vị, thứ khác đi," Vương Tử Nhạc nói xong cúi nhìn Đường Trụ: "Tiểu Đường Đường, cậu có ý kiến gì không?"

Đường Trụ đột nhiên bị tag, cậu ngẩng đầu nghĩ nghĩ.

"Không có." Đường Trụ cũng không nghĩ ra.

"Vậy cứ thi trước đi," Trịnh Nhất Hàng cúi đầu cười với Đường Trụ: "Nếu không thế này nhé, em từ từ nghĩ, em cứ bắt người thua kia làm một chuyện cho em, phải làm cho được."

Đường Trụ có hơi kinh ngạc: "Ủa? Đâu có liên quan gì đến tôi?"

Quan điểm của Tạ Thời Tân với Trịnh Nhất Hàng vậy mà lại nhất trí: "Được."

Đã có trò này, vài người thương lượng đổi sang chỗ khác, không câu cá nữa.

Trịnh Nhất Hàng gọi điện để nhân viên chuẩn bị xong bia ngắm, lại sắp xếp người câu cá bên này xong rồi, cùng đoàn người Tạ Thời Tân qua bên kia.

Người theo xem náo nhiệt cũng có bảy tám người.

Tới trường bắn, nhân viên công tác vừa chuẩn bị xong, Tạ Thời Tân đeo giỏ mũi tên lên, đưa ra tư thế mời với Trịnh Nhất Hàng đang ngồi: "Anh trước đi."

Trịnh Nhất Hàng lịch sự cười: "Vậy tôi không khách sáo."

Dư lại một đám người ngồi trên ghế xem thi đấu.

Triệu Miểu hỏi Đường Trụ: "Cậu cảm thấy ai sẽ thắng?"

Đường Trụ: "Không biết."

Triệu Miểu hỏi: "Cậu hi vọng ai sẽ thắng?"

Đường Trụ: "Tạ Thời Tân đi."

Triệu Miểu hỏi: "Tại sao?"

Đường Trụ: "Tớ đâu có thân với Trịnh Nhất Hàng."

Triệu Miểu cười: "Ừ nhỉ."

Bắt đầu ván thứ nhất, Trịnh Nhất Hàng đi qua đứng trên đài, kéo cung, thả tay.

Vυ"t.

"Chín điểm."

Nhân viên công tác đầu kia báo thành tích.

Tiếp theo đổi cho Tạ Thời Tân, anh đứng lên, dáng vẻ nhẹ nhàng, kéo căng dây cung, thả tay.

"Mười điểm."

Nhân viên công tác báo.

Tiếp theo đến lượt Trịnh Nhất Hàng.

"Mười điểm."

Tạ Thời Tân.

"Mười điểm."

Ván cuối, Trịnh Nhất Hàng đứng phía trên, dùng sức kéo căng dây cung, nhưng không biết vì sao, rất lâu anh mới thả tay ra.

Vυ"t.

"Bảy điểm."

Trịnh Nhất Hàng nghe được thành tích, bất đắc dĩ lắc đầu một chút.

Vẫn hơi hồi hộp.

Hiện tại, chỉ cần lần này Tạ Thời Tân bắn được bảy điểm, anh sẽ thắng.

Mà căn cứ vào trạng thái và sự ổn định của Tạ Thời Tân hai lần trước, bảy điểm đối với Tạ Thời Tân mà nói, quá đơn giản.

Mọi người đều nghĩ trong lòng, Tạ Thời Tân thắng chắc rồi.

Trịnh Nhất Hàng cũng cảm thấy Tạ Thời Tân thắng chắc rồi.

"Cậu nghĩ xong sẽ phạt gì chưa?"

Triệu Miểu ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Đường Trụ lắc đầu: "Chưa."

Triệu Miểu nói giỡn: "Nếu không để người thua hôn cậu một cái đi."

Đường Trụ: "Cái qq gì vậy, tớ không thèm."

Tạ Thời Tân đi đến.

Trước mặt mọi người, anh vẫn như hai ván trước, kéo căng dây cung, sau đó thoải mái thả tay.

Sự chú ý của mọi người đặt hết lên mũi tên kia.

Mũi tên này xuyên quan không khí, bụp một phát cắm trên bia ngắm.

"Năm điểm."

Nhân viên công tác báo.

"Hả?" Có người kinh ngạc.

"Cái gì? Năm điểm sao?" Có người nhỏ giọng hỏi.

"Đúng vậy, năm điểm." Có người nhỏ giọng đáp.

"Gì?" Vương Tử Nhạc cũng kinh ngạc.

Mọi người im lặng hết mấy giây, mới đồng loạt vỗ tay.

Bên kia Trịnh Nhất Hàng cũng sửng sốt một chút, nhưng sau đó, anh nhanh chóng nghĩ đến gì đó, lắc đầu cười ra tiếng.

Tạ Thời Tân đến bên cạnh anh ta, thân thiện bắt tay anh: "Chúc mừng, anh thắng rồi."

Trịnh Nhất Hàng bất đắc dĩ: "Cám ơn."

Tạ Thời Tân đặt cung lên bàn, đi đến bên cạnh Đường Trụ, tư thái như anh mới là người thắng.

"Nghĩ kỹ rồi chưa?" Lời Tạ Thời Tân như mang theo ý cười: "Phạt tôi thế nào đây?"
« Chương TrướcChương Tiếp »