Chương 14:

Cậu ngồi bất động hồi lâu, hai má hơi ửng đỏ.

Vậy…mình…chủ động…làm…trước mặt ngài ấy sao?

Phó Tinh Lan thấp giọng gọi: "Triều Tịch?"

Triều Tịch vội vàng đáp lại, tai và cổ đỏ bừng, ngón tay căng thẳng đến mức run rẩy, chậm rãi cong đuôi...

Phó Tinh Lan cũng kịp phản ứng lại, hắn đang định nói.

Chỉ thấy Triều Tịch mím môi, hơi quay đầu lại.

Cậu thực sự ngoan ngoãn đưa tay ra… để lộ bộ phận dễ bị tổn thương nhất ra trước mắt Alpha.

Giọng Phó Tịnh Lan khựng lại: “…”

Triều Tịch ngượng ngùng đỏ mặt, lặng lẽ quay đi, không dám nhìn Alpha trước mặt, cậu xấu hổ nên không nhìn kỹ, lúc bôi thuốc lỡ quệt một cái rất đau.

Cũng may Phó Tinh Lan không giống như những nhà nghiên cứu đó, Phó Tinh Lan dường như không có bất kỳ thay đổi cảm xúc rõ ràng nào.

Phó Tinh Lan che đậy cảm xúc trong mắt, không biết có phải đang an ủi cậu hay không, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Vết đỏ sưng tấy khá nặng, mỗi ngày bôi thuốc đúng giờ, qua mấy ngày sẽ ổn thôi."

Triều Tịch nghe vậy, hai mắt đỏ lên vì đau, gật đầu: "Vâng."

Phó Tinh Lan không cố ý bắt nạt Triều Tịch.

Một mặt là để xác nhận tình trạng vết thương của cậu, mặt khác là xác nhận mức độ vấn đề tâm lý của Triều Tịch, sau đó giúp cậu tìm cách khắc phục.

Hiện tại hắn nhất định phải kiên trì đọc tư liệu, kỳ thực hắn cũng đang cân nhắc chuyện này, sợ có thể vô tình chạm vào vết sẹo của Triều Tịch, trước tiên phải xác định chính xác nguyên nhân.

Đúng như dự đoán, tư liệu giải thích rõ những điểm nhạy cảm của nhân ngư, cũng như các dự án cụ thể của sở nghiên cứu——

Rõ ràng, không phải toàn bộ đuôi cá đều không thể chạm, dù nó có nhạy cảm nhưng cũng chỉ nhạy cảm trong một số tình huống.

Sở dĩ Triều Tịch có phản ứng lớn như vậy, hẳn là do ám ảnh tâm lý ở mức độ nặng.

Vấn đề này, cũng như việc phục hồi trí nhớ Triều Tịch, điều chỉnh nhận thức bản thân và nhiều vấn đề tâm lý khác, đều không thể giải quyết trong một sớm một chiều.

Nhưng bắt đầu càng sớm càng tốt.

Còn việc Phó nguyên soái có động cơ ích kỷ nào khác hay không thì lại là chuyện khác.

Triều Tịch vốn cũng không được nghỉ ngơi tốt, cuối cùng cũng bôi thuốc xong, cậu mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Khi Phó Tinh Lan ra ngoài sai người chuẩn bị nước thì cậu đã cuộn tròn trên giường ngủ thϊếp đi.

Khi Phó Tinh Lan quay lại, hắn nhìn thấy Omega lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Ở giữa chiếc giường lớn mềm mại, tiểu nhân ngư vô thức ôm chiếc đuôi cuộn tròn của mình vào lòng. Những chiếc vây đuôi to lớn mềm mại rủ xuống, trải dài trên nửa chiếc giường, giống như một tấm lụa thủy tinh mịn màng.

Nếu ở dạng con người, có lẽ cậu sẽ ở tư thế co lại, ôm đầu gối.

Phó Tinh Lan nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, thậm chí còn nghĩ đến việc lên giường ngủ với cậu một lát.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận được tin từ quản gia, bác sĩ Thẩm, người đã rời đi trước đó đã quay lại. Lạc cục trưởng cũng đi cùng, hỏi Phó Tinh Lan có cho phép họ lên lầu không.

Phó Tinh Lan nhanh chóng gõ chữ, trả lời: [Để Thẩm Nghiễn lên, lát nữa tôi xuống gặp Lạc Vân Châu.]

Quản gia: [Được.]

Thẩm Nghiễn lên rất nhanh chóng, bản thân Phó Tinh Lan cũng biết không nên xem nhẹ rối loạn lưỡng cực của mình, nhờ anh ta đo nhanh một số chỉ số chính. May mắn là không có nhiều biến động.

Thẩm Nghiễn trước đó đã nghe Lạc Vân Châu nói vài câu trong điện thoại, nhưng vì không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, thấy chỉ số không tăng nhiều, cũng không nghĩ là có chuyện gì quan trọng.

Ngược lại, Phó Tinh Lan có hơi kinh ngạc.

Cũng không phải ngày đầu tiên hắn phát bệnh, hắn biết rõ tâm trạng thay đổi sẽ khiến chỉ số thay đổi như thế nào. Đó là lý do tại sao hắn dám ra chiến trường trong thời kỳ lưỡng cực, cũng không phải hắn mù quáng để bản thân mình cùng những người khác phải mạo hiểm.

Khi hắn đọc tư liệu, hắn cảm thấy rõ ràng chỉ báo đã nhấp nháy ở vùng màu đỏ.