Chương 8

Phó Tinh Lan không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Phó Tinh Lân cầm quân đã lâu, dù nói năng vô cảm nhưng vẫn toát ra khí thế bức người.

Triều Tịch tưởng mình làm hắn tức giận, lập tức run rẩy.

Nhưng dù sợ đến đâu, cậu vẫn lấy hết can đảm, nói lại lần thứ hai.

"Em có thể dùng tay... hoặc dùng miệng..."

Phó Tinh Lan ngừng một chút, cuối cùng cũng hiểu cậu đang nói cái gì.

Thấy hắn không trả lời, Triều Tường tựa hồ thực sợ hãi, đôi mắt hơi đỏ lên, giọng nói thậm chí còn run run: "Em, em xin lỗi, em biết yêu cầu của mình rất quá đáng..."

Cậu cố gắng kìm nước mắt, hết sức thể hiện sự thuận theo của mình, thậm chí còn cố đứng dậy, run rẩy vòng tay qua cổ người đàn ông: “Em xin lỗi, chủ nhân, em sẽ ngoan, ngài muốn thế nào cũng được..."

"Nhưng, nhưng...đừng dùng đuôi cá với khoang sinh sản được không..."

Ánh mắt Phó Tinh Lan tối sầm, sắc mặt hơi thay đổi.

Triều Tịch hiển nhiên không chỉ sợ thân mật với hắn...

Phó Tinh Lan liếc nhìn chiếc đuôi cá lộng lẫy trong bồn, nhớ tới một số thông tin Lạc Vân Châu và Thẩm Nghiễn mơ hồ tiết lộ, ánh mắt rõ ràng tối sầm.

“Tôi sẽ không làm gì em.” Hắn trấn an: "Đừng sợ, tôi chỉ định tắm cho em thôi…”

Hắn kiên nhẫn giải thích, nhưng có ký ức bi thảm đêm qua làm nền, Phó nguyên soái thoạt nhìn không phải là người hiền lành gì, dù đã nói sẽ không làm gì Triều Tịch, nhưng tiểu nhân ngư hiển nhiên vẫn có chút sợ hãi...

Phó Tinh Lan chỉ có thể ra khỏi bồn tắm trước, cố gắng tránh xa cậu nhất có thể, hai người giữ một khoảng cách đủ an toàn, cuối cùng Triều Tịch cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phó Tinh Lan thầm nghĩ, nếu tôi thật sự muốn làm gì em thì khoảng cách này có ích gì?

Phó Tinh Lan: “Có thể tự tắm được không?”

Triều Tịch lộ nửa đầu ở bên cạnh bồn tắm, vội vàng gật đầu: “Được ạ.”

Sau đó cậu nói thêm như thể nhớ ra điều gì đó: "...Chủ nhân."

Phó Tinh Lan: "..."

Phó Tinh Lan nói: “Không cần gọi tôi là chủ nhân, tôi không phải chủ nhân của em…”

Lời còn chưa dứt, Triều Tịch đột nhiên giật mình, sau đó trợn to hai mắt như thể lại bị dọa sợ.

“Không.” Cậu đột nhiên không thèm xấu hổ nữa, vội vàng muốn ra khỏi bồn tắm: "Thật, thật xin lỗi, em đã làm gì sai phải không? Vừa rồi em không có ý từ chối ngài đâu.. ."

Phó Tinh Lan sửng sốt một lát mới kịp phản ứng.

Tiểu nhân ngư này là hàng cấm được Cục giám sát tinh tế chặn lại, lúc được giải cứu rõ vẫn đang trong tình trạng bị chuốc thuốc, rõ ràng sẽ được gửi đi đâu đó, sau đó Lạc Vân Châu và những người khác nhập vào hệ thống, giảm bớt triệu chứng phát tình của cậu rồi gửi đến chỗ Phó Tinh Lan...

Đoán chừng không ai giải thích cho Triều Tịch chuyện gì đã xảy ra.

Phó Tinh Lan đau đầu.

Triều Tịch hiển nhiên là sợ bị đưa trở lại viện nghiên cứu, cậu sợ đến mức sắp bật khóc. Bình thường phạm phải một sai lầm nhỏ nhất đã rất kinh khủng rồi, nếu bị chủ nhân trả lại....

Cậu không biết mình sẽ phải đối mặt với hình phạt khủng khϊếp gì.

Để dọa cậu phải nghe lời, đám người ở viện từng bắt cậu phải tận mắt chứng kiến

những hình phạt “thú vị” dành cho những “sản phẩm không vâng lời” đó.

Các nghiên cứu viên không chút đắn đo, vừa nói những lời tục tĩu, vừa ngẫu nhiên thử nghiệm một số đạo cụ khủng khϊếp lên họ, cuối cùng tra tấn nhân ngư đến chết.

Triều Tịch buộc phải xem nó trong gần sáu tiếng đồng hồ, cậu gần như bị suy sụp tinh thần. Kể từ đó, trí nhớ của cậu dường như có điều gì đó không ổn.

Những người bạn cùng phòng đã từng nhắc nhở cậu, những người đó đang cố tình kí©h thí©ɧ cậu để thực hiện một cuộc phẫu thuật cấy ghép trí nhớ, họ dặn cậu phải che giấu những ký ức quan trọng, và đừng dễ dàng tin vào những điều trong ký ức của mình sau này..

Thay vì bị tra tấn dã man như những “sản phẩm lỗi” đó, Triều Tịch thà chết trực tiếp trong bồn tắm này.