Chương 3: Cậu đã dùng chỗ này bao giờ chưa?

Tử Trình cảm nhận được đệm hơi lún xuống, một người có dáng vẻ gầy gò mảnh khảnh chui vào trong chăn. Là chủ nhân của chiếc giường này.

Người kia có vẻ ghét bỏ hắn, không quan tâm hắn đã ngủ hay chưa, dùng chân đá thật mạnh vào bắp đùi Tử Trình rồi kéo hết chăn đi.

Tử Trình một thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có gì che đậy. Tính tình hắn cũng chẳng hòa ái dễ gần gì, trên người còn có men say. Hắn nổi lên tính háo thắng cầm góc chăn kéo về phía mình, bất ngờ kéo theo cả Bạch Hạ tới dán sát vào người hắn.

Hắn không biết mình lại dùng lực mạnh đến như thế, hay tại vì Bạch Hạ quá nhẹ?

Bạch Hạ bực bội, lấy chân đạp vào đùi Tử Trình một lần nữa. Nhưng lần này bị bắt được.

Cậu giãy chân muốn thoát ra, nhưng lực tay của chàng trai quá mạnh. Cổ chân đau nhức làm cậu hết dám động đậy.

"Này! Tôi chia chăn cho cậu, mau buông ra!"

Bạch Hạ muốn thương lượng nhưng lại hơi cao giọng bất mãn. Chàng trai có vẻ không vừa ý, không nói lời nào đã đè lên người của cậu. Chân vẫn bị nắm lấy, gập thành một đường cong tách ra bên trái. Đầu gối của hắn chen giữa hai chân cậu tạo thành một tư thế ái muội.

"Này! Làm gì đấy?"

Bạch Hạ bây giờ mới ý thức được nguy hiểm, trong phòng tối om giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Bàn tay người kia thả cổ chân cậu ra, lần mò dì chuyển lên đùi.

"Cậu định làm gì?"

Bạch Hạ lớn tiếng quát, gắng sức đẩy người kia ra, bắp đùi bị người ta giữ lấy, bấu thật mạnh vào đùi trong.

"Ah... Đau... Cậu bỏ tôi ra!"

Từ Trình cười một tiếng trầm thấp, tay hắn luồn vào trong quần ngủ, chạm đến mép qυầи ɭóŧ, nắn bóp mờ mông vừa tròn vừa căng.

"Đờ mờ cậu bỏ ra... Tôi nói cho cậu biết, ức..."

Cả người Bạch Hạ co giật, phía trước bị người khác nắm lấy, mạnh mẽ xoa nắn.

Tử Trình luồn tay vào trong qυầи ɭóŧ của cậu, không thương tiếc cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đang ngủ say. Trong vài giây ngắn ngủi, dươиɠ ѵậŧ bị kí©h thí©ɧ nhanh chóng đứng thẳng, mặc kệ chủ nhân của nó đang ra sức giãy giụa.

"Cậu muốn nói gì cơ?"

Từ Trình ấn lên qυყ đầυ của cậu một cái, động tác trên tay càng nhanh hơn.

"Ức... Ưʍ... Ah... Bỏ ra..."

Bạch Hạ bấu chặt lấy cánh tay người nọ, cậu cảm thấy lạ quá, khoải cảm chạy dọc sống lưng, lên đến tận đỉnh đầu.

"Muốn nói là cậu rất sướиɠ à? Cậu đã bao giờ tự làm chưa? Cậu đang rất sướиɠ còn gì!"

Tử Trình thổi một hơi nóng rực vào tai Bạch Hạ, cậu nghiêng người né tránh, kɧoáı ©ảʍ dưới thân vẫn không hề giảm đi chút nào, ngược lại còn mãnh liệt hơn.

"Ư không... Tôi sắp bắn rồi! Ah..."

Theo một tiếng rêи ɾỉ thật dài, Bạch Hạ bắn hết vào tay Tử Trình.

Cậu cảm thấy đầu óc lâng lâng như ở trên mây, quần bị cởi ra lúc nào cũng không biết.

Hai chân cậu mở rộng, đầu gối người nọ chống ở hai bên, vật dưới thân của hắn vừa vặn kề sát khe mông của cậu.

Đôi mắt Bạch Hạ mê man ướŧ áŧ, cậu từ từ ý thức được thứ dán sát khe mông mình là cái gì, có thể cảm nhận được thứ đó vừa cứng vừa nóng, còn nổi gân xanh.

Bạch Hạ trợn tròn mắt, muốn giơ cao chân đạp vào bụng đối phương.

Nhưng cậu chỉ mới cử động chân đã nhanh chóng bị giữ chặt lại. Trong bóng tối, các giác quan khác càng phóng đại hơn bao giờ hết. Bên ngoài là tiếng mưa rơi lộp bộp, tiếng gió rít lên từng đợt, vậy mà Bạch Hạ vẫn có thể nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của người kia, làm thần kinh cậu càng trở nên căng thẳng.

Bạch Hạ hít sâu một hơi: "Cậu... Cậu có biết mình đang làm gì không đấy?"

Tử Trình nghe vậy thì bật cười: "Có chứ, tôi đang chuẩn bị cᏂị©Ꮒ cậu."

"Cái quỷ gì? Cậu buông ra!"

Bạch Hạ sợ hãi muốn thoát khỏi hắn, tuy cậu là gay, nhưng cậu sẽ không tùy tiện lên giường với người đến tên còn chưa biết đâu nhé!

Tay hắn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Bạch Hạ, lần mò xuống dưới, bôi hết vào miệng huyệt.

"Cậu dùng chỗ này bao giờ chưa?"

Tử Trình lên tiếng hỏi, một ngón tay thăm dò đi vào bên trong.

"Đừng mà, đừng... Ức..."

"Sao cậu nói nhiều thế? Cậu có biết là mỗi khi mở miệng, cậu đều phát ra tiếng rêи ɾỉ hay không? Nghe da^ʍ chết đi được."

Tử Trình rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt, hắn áp sát lại gần hơn, lại sờ đến dươиɠ ѵậŧ đã sợ tới mềm nhũn của cậu.

Hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp, phả toàn bộ vào tai Bạch Hạ. Hắn vừa liếʍ láp vừa cắn nhẹ vành tai, hơi thở ướŧ áŧ phun ra từng luồng khí nóng rực.

Bạch Hạ run rẩy, chống hai tay lên l*иg ngực rắn chắc, giọng điệu nỉ non:

"Cậu say rồi, đừng... Ưʍ..."

Cả người cậu nóng bừng, mà người Tử Trình cũng không khá hơn là bao.

Tử Trình áp sát hung khí thô to của mình vào, bàn tay nắm chặt dươиɠ ѵậŧ cả hai người, mạnh mẽ tuốt lộng.

Bạch Hạ cảm thấy tai mình ù đi vì tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực, cậu vừa xấu hổ vừa giận, nhưng ngoài cắn răng chịu đựng ra thì không thể làm gì khác.

Đôi mắt đã dần thích ứng với bóng tối. Bạch Hạ mơ hồ nhìn thấy nửa thân trên của người kia, vừa cường tráng vừa mạnh mẽ. Cậu không dám tưởng tượng đến hình ảnh da^ʍ mỹ dưới thân, người kia đang kề sát dươиɠ ѵậŧ của hắn và cậu lại với nhau, mỗi lần ma sát lại mang đến một tầng kɧoáı ©ảʍ, lỗ nhỏ trên đỉnh không khỏi rỉ ra một chút nước, mới chỉ một lúc đã vang vọng thành tiếng lép nhép.

Một tay Tử trình lần mò đến cặp mông trần trụi của Bạch Hạ, mông vừa tròn vừa mềm mại, hắn ra sức nắn bóp, động tác tuốt lộng trên tay đều đặn từng nhịp.

"Ư... Đừng mà... Ah... Không nổi nữa mà!"

Bạch Hạ đột nhiên hét toáng lên, dưới tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t của cậu, luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng trào ra ngoài, bắn toàn bộ lên bụng, dươиɠ ѵậŧ theo đó giật giật mấy cái, thần trí của Bạch Hạ cũng bay đâu mất hút.

"Ha... A."

Tử Trình thở ra một hơi nặng nề. Dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp bắn, căng cứng như sắp nổ tung. Tay hắn quét ngang qua bụng Bạch Hạ, bàn tay ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn nóng ấm. Hắn xoa chất dịch đó lên miệng huyệt, hai ngón tay không chút lưu tình chen vào trong.