Chương 2

Edit: Pít

Lệ Thành là thành phố ven biển nằm ở vùng duyên hải, giữa hè là lúc thời tiết mưa nhiều, mưa rào và sấm chớp thường xuyên xảy ra, muốn mưa là mưa, muốn dừng là dừng.

Chờ Ngụy Tầm tắm xong thì trời mưa bên ngoài cũng đã ngừng, anh nhìn đồng hồ thấy đã 12 giờ 30 phút. Anh quấn khăn tắm, nhặt bộ váy ướt trên sofa của cô gái nhỏ và quần áo của mình lên ném vào máy giặt.

Khi anh đang định xoay người thì đột nhiên dừng lại, lấy cái váy từ trong máy giặt ra, mặc dù chiếc váy đã nhăn không nhìn ra hình dạng gì, nhưng nhìn chất vải thì có cảm giác đây rõ ràng là hàng cao cấp.

Anh nhíu mày, trên người cô gái này trừ bộ váy ra thì không còn món đồ gì.

Cô hẳn là người địa phương, bằng không nào có ai ra ngoài mà không mang theo túi.

Ném chiếc váy lại vào trong máy giặt, sau đó anh đi vào phòng, tìm cái áo ba lỗ lớn và quần đùi anh thường mặc khi đi ngủ để mặc vào.

Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, anh liếc nhìn qua người trên giường, thấy sắc mặt cô ửng hồng khác thường, anh bước đến bên mép giường cúi xuống duỗi tay ra.

“Nóng quá.” Anh thì thầm một câu.

Lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp thuốc hạ sốt, thoáng thấy vẫn chưa hết hạng sử dụng liền cho cô uống hai viên.

Xong việc, anh đứng bên cạnh mép giường nhìn cô gái trên giường, than nhẹ: “Giường bị em bá chiếm rồi, tôi làm sao ngủ đây? Xem ra chỉ có thể ngủ ở sofa.”

Người đàn ông cao gần 1m9, không gian trên sofa có hơi chật hẹp nên ngủ không ngon giấc, nửa đêm anh thức dậy rất nhiều lần, cơn sốt của cô vẫn không hề thuyên giảm, anh cho cô uống nước hai lần, mơ mơ màng màng đợi khi cơn sốt của cô hoàn toàn hạ hẳn, anh mới trở lại ghế sofa nằm ngủ.

-------------------------

Ngày hôm sau, Trần Hi bị tiếng máy móc “kít kít” đánh thức, vừa mở mắt ra nên đầu óc cô vẫn còn hỗn độn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn căn phòng xa lạ, không biết bản thân đang ở nơi nào.

Đợi một hồi lâu cô mới thanh tỉnh lại, chợt từ trên giường ngồi dậy, nhìn trên người mình chỉ mặc một cái áo thun nam, bên trong lại không mặc gì. Cô bị dọa thiếu chút nữa đã lăn từ trên giường xuống.

“Kít kíttt....” Tiếng máy móc gầm rú ở bên ngoài lại vang lên.

Đầu giường dựa vào cửa sổ, cô nhích đến bên cửa sổ, vén một góc màn lên nhìn ra bên ngoài, nhìn xuống phía dưới.... Trông giống như là một xưởng sửa xe, có vài chiếc xe đang đậu bên ngoài, còn có mấy công nhân mặc trang phục màu xanh biển đang bận việc, cẩn thận lắng nghe thì nhận ra cái tiếng “kít kít” kia là âm thanh do cưa điện truyền tới.

Lúc này, Trần Hi mới nhớ ra hôm qua hình như cô đυ.ng phải một người đàn ông, anh nói muốn đưa cô đến cửa tiệm của anh để trú mưa. Sau đó cô ngất xỉu, xem ra là người đàn ông kia đã đưa cô tới nơi này. Khẳng định là anh đã cởϊ qυầи áo cô ra..... Có phải anh đã làm chuyện gì xấu xa với cô rồi không?

Nhìn mấy người đàn ông dưới lầu cô lập tức cau mày.

Cô vội kéo cổ áo ra nhìn vào bên trong, rồi lại xốc cái chăn mỏng trên đùi lên, thân thể cô không hề có dấu vết như bị quấy rối. Hơn nữa, cô ngoại trừ chóng mặt nhức đầu toàn thân mệt mỏi ra thì không có chỗ nào khó chịu, nếu như thân thể bị người ta xâm phạm thì nhất định phải có cảm giác.

Cô xoay người xuống giường, còn chưa đứng vững thì trước mắt bỗng choáng váng, hai chân mềm nhũn ngã ngồi lên giường.

Cô nhìn đôi chân trắng nõn của mình, mặc như vậy làm sao mà ra ngoài? Dưới lầu toàn là đàn ông, lỡ như họ nỗi lên ý nghĩ xấu với cô thì sao?

Nghĩ đến đây, nhất thời cô không dám ra ngoài.

……

Ngụy Tầm không bị âm thanh máy móc dưới lầu vọng lên đánh thức, mà bị tiếng chuông báo thức làm bừng tỉnh, từ trên sô pha ngồi dậy, anh dụi mặt mấy cái, cầm di động xem giờ, đã hơn mười một giờ trưa, anh vội vàng đứng dậy.

Vừa bước vào phòng liền thấy cô gái nhỏ tựa đầu lên đầu giường, trong tay cầm chiếc đồng hồ báo thức, hóa ra mấy cái âm báo chói tai kia đều do nó mà ra.

Tiếng động kia làm cho Ngụy Tầm vô cùng bực bội, anh quát khẽ: “Không có việc gì thì đừng lấy thứ đó ra chơi.”

Trần Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, vô tình chạm trúng đôi con ngươi đen nhánh của người đàn ông.

Người nọ mặc chiếc áo ba lỗ to và quần đùi rộng còn mơ màng như vừa mới tỉnh ngủ. Anh đứng ngay cửa, đầu tựa lên khung cửa, dáng người vừa cao lớn lại cường tráng, thân áo bó sát vòm ngực rắn chắc, đường nét cơ bắp hiện ra thấy rõ, để lộ hai cánh tay khỏe khoắn hữu lực ở bên ngoài.

Tối hôm qua cô không thấy rõ người đàn ông trông như thế nào, nhưng thân hình người đó ra sao căn bản cô vẫn còn chút ấn tượng. Cô thầm nghĩ người này chắc hẳn là người đàn ông tối hôm qua, không ngờ người đàn ông này lớn lên cũng rất điển trai, nhưng cặp mắt kia quá mức sắc bén, khiến cho người khác cảm thấy không mấy dễ gần.

Trần Hi thờ ơ đưa mắt nhìn, tắt chuông báo trên tay, hỏi: “Anh có làm gì với tôi không?”

Ngụy Tầm đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống cô, hỏi lại: “Tôi đã làm gì em?”

Người đàn ông ngày càng đến gần, thân thể cao ngất chiếu xuống một cái bóng đen bao trọn lấy cô, dưới đáy lòng Trần Hi dâng lên một tia sợ hãi, nhưng trên mặt một chút cũng không thể hiện ra.

“Quần áo của tôi đâu?” Cô ngước mắt bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, như đang nói: Nếu anh không làm gì tôi thì quần áo của tôi là do ai thay.

Ngụy Tầm lúc này mới hiểu được, liền nói: “Em quên rồi sao, tối hôm qua em đứng ở trong mưa cả nửa ngày, sau đó té xỉu là tôi đã ôm em về đây, váy áo của em hoàn toàn ướt nhẹp không đổi không được.”

Trần Hi thấy sắc mặt anh bình thản, không giống nói dối, nhưng như vậy cô... chẳng phải đều bị anh thấy hết rồi sao.

“Em yên tâm, tôi chỉ thay quần áo cho em thôi, ngoài ra không làm gì cả.” Ngụy Tầm bổ sung thêm một câu.

“Dù vậy thì anh cũng chiếm hết tiện nghi của tôi.” Trần Hi nói thầm.

Tuy cô nói rất nhỏ, nhưng Ngụy Tầm vẫn nghe thấy.

Cô bé này có chút thú vị.

Ngụy Tầm cười híp mắt, hỏi: “Tiện nghi của em tôi cũng đã chiếm rồi, em nói xem bây giờ nên làm sao đây?”

Giọng điệu của người đàn ông mang chút ý tứ tán tỉnh.

Trần Hi cúi đầu không nói gì, lúc này đầu óc cô rất nặng nề, cổ họng lại đau nên không muốn nhiều lời.

“Tầm ca.” Bên ngoài có một người đột nhiên chạy vào, trông thấy một cô gái đang ngồi trên giường, đầu tóc rũ rượi rối tung, nhìn như vừa bị người ta chà đạp, cậu ta vội vàng lui ra ngoài, nói to:

“Em chưa thấy gì hết cả, hai người cứ tiếp tục đi.”

“Tiểu Sơn, cậu quay lại cho tôi.” Ngụy Tầm gọi cậu ta, tiếp đó xoay người đi theo ra ngoài.

Người bị gọi là cậu thanh niên trẻ tuổi tên Tiểu Sơn, cậu ta lại từ bên ngoài đi trở vào phòng khách nhỏ, ánh mắt không khỏi ngó nghiêng quanh phòng, rồi quay sang chỗ Ngụy Tầm cười hì hì, thấp giọng hỏi:

“Anh Tầm, anh giấu phụ nữ trong phòng từ khi nào thế?”

Ngụy Tầm trừng mắt liếc nhìn cậu ta: “Tìm tôi có việc gì?”

“Có chiếc xe hình như động cơ có vấn đề, lão Dương không xác định được vài chỗ nên phiền anh đi xuống nhìn xem.” Dứt lời, tầm mắt Tiểu Sơn lại hướng vào trong buồng, vừa rồi thoáng nhìn vội, cậu ta không thấy rõ, chỉ cảm thấy bóng dáng người kia thật là xinh đẹp.

Ngụy Tầm thấy cậu rình mò nhìn vào bên trong, liền giơ tay cho cậu ta một cú ngay ót, “Nhìn cái gì?”

Tiểu Sơn xoa ót cười nịnh nọt: “Em không nhìn gì hết.”

“Giúp tôi đi ra cửa hàng phía trước mua hai phần cháo nhỏ, thêm hai phần đồ ăn kèm, nhanh lên.” Ngụy Tầm ném cho cậu ta hai tờ tiền, “Một lát tôi sẽ xuống xem chiếc xe kia.”

“Được.” Tiểu Sơn nhận tiền một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, ngay lập tức muốn đi ra ngoài.

Ngụy Tầm vội kéo cậu ta lại, cảnh cáo: “Xuống dưới tôi cấm cậu nói bừa.”

“Em hiểu rồi.” Tiểu Sơn cười ái muội.

Ngụy Tầm có chút bất đắc dĩ, “Đi nhanh về nhanh.”

Trần Hi nghe người ở bên ngoài nói chuyện, mới xác định rằng anh không lừa cô, nhưng cô cũng không thể ngốc ở nơi này mãi.

Ngụy Tầm bưng cốc nước đi vào, Trần Hi chân thành nói lời cảm ơn, “Tối hôm qua trước hết cảm ơn anh vì đã chứa chấp tôi”, dừng một chút cô lại nói: “Phiền anh lấy quần áo của tôi lại đây, tôi phải đi rồi.”

“Bộ quần áo ướt dầm dề của cô còn nằm trong máy giặt.” Ngụy Tầm đưa cốc nước tới trước mặt cô, “Uống miếng nước trước đi.”

Trần Hi nhìn chằm chằm cái cốc, sau đó lắc đầu, “Cảm ơn anh, tôi... không khát.”

Cổ họng đã khàn như vậy mà còn không khát?

Trong lòng vẫn còn cảnh giác cao độ.

Ngụy Tầm nhướng mày cười nhạt: “Yên tâm, trong nước không có độc.”

Trần Hi ngước mắt nhìn anh một cái, người đàn ông cười như không cười nhìn cô, ánh mắt nửa ngay thẳng nửa bất chính, cô vội cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Có cốc sử dụng một lần không?”

Thì ra là do ghét bỏ cái cốc.

Ngụy Tầm nhẫn nại xoay người ra ngoài, từ trong tủ lấy ra loại cốc dùng một lần, lần nữa rót cho cô một cốc nước ấm. Sau đó đi vào phòng tắm, đổ bột giặt vào máy giặt, ấn nút mở, nghe được tiếng nước chảy, anh xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Khi vào phòng lần nữa, lại thấy cô cứ ngây ngốc ngồi dựa vào đầu giường.

“Đây.” Anh đưa cốc giấy cho cô đến trước mặt cô.

“Cảm ơn!” Trần Hi nhận lấy cốc nước, nhỏ giọng cảm ơn.

“Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về.” Ngụy Tầm nghiêng người ngồi trên tủ đầu giường, giọng điệu như người lớn đang nói với trẻ con.

Trần Hi cúi đầu uống hai ngụm nước, “Cảm ơn, không cần đâu.”

“Anh Tầm.” Dưới lầu lại có người gọi.

“Tôi đi xuống xem một chút.” Dứt lời Ngụy Tầm đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Hi nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất sau cánh cửa, cô quay người lại, rũ mắt xuống, uống hết nước trong cốc. Sau đó nhìn chằm chằm cái cốc giấy, chỉ trong chốc lát liền cảm thấy toàn thân rét run, cô kéo cao chăn quấn lấy chính mình, ngửi được tấm chăn mỏng toả ra mùi thuốc lá nhàn nhạt còn có cả xà phòng thơm mát, mùi hương hỗn tạp hoà vào nhau, không những không khó ngửi mà còn có chút dễ chịu.

Đây là lần đầu cô không bài xích đồ mà người khác đã sử dụng.

Cô trùm chăn dựa vào đầu giường, tròng mắt đảo quanh phòng, căn phòng mặc dù không lớn, bố trí đơn giản bao gồm một chiếc giường lớn, một bộ tủ quần áo, còn có một cái bàn đọc sách, trên bàn bày vài quyển sách, trông hơi bừa bộn.

……

Ở dưới tầng, vài người thợ đang vây quanh chiếc xe địa hình mà tranh luận.

“Tôi nghĩ không phải động cơ có vấn đề.”

“Nếu động cơ không có vấn đề thì không thể nào phát ra âm thanh này.”

“Có thể là do dầu máy có vấn đề?”

Ngụy Huân từ trên gác mái đi xuống, hỏi: “Sao vậy?”

Mấy người quay lại nhìn anh thì thấy anh mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình và quần đùi, có người hỏi: “Anh Tầm, anh mới dậy à?”

“Ừ,” Anh trầm giọng đáp, bước tới bên cạnh chiếc xe, “Chiếc xe này bị sao vậy?”

“Tôi với Lão Dương đã kiểm tra rồi, ngoại trừ việc ly hợp hơi lỏng thì tôi nghĩ động cơ của chiếc xe này cũng có vấn đề.”

Tiếu Tuấn là một bác thợ tương đối có kinh nghiệm trong cửa tiệm.

Ngụy Tầm xua tay, ra hiệu cho hai cậu trai trẻ đứng xem đi làm việc của mình, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế lái, lắng nghe tiếng động cơ.

Lão Dương và Tiếu Tuấn đứng ở bên hai bên chiếc xe.

Ngụy Tầm khởi động và tắt động cơ nhiều lần, hai lần đầu tiên anh không nghe thấy động cơ có vấn đề gì, nhưng âm thanh sau đó có hơi khác một chút.

“Động cơ có vấn đề.” Anh mở cửa bước xuống xe, “Gọi cho chủ xe và giải thích tình hình cho anh ta, xem anh ta có muốn sửa không.”

“Được rồi, anh Tầm.” Tiếu Tuấn cởi bao tay ra, đi đến quầy thu ngân.

“Vẫn là thính lực của cậu tốt, vừa rồi tôi nghe nửa ngày trời cũng không xác định được.” Lão Dương đi tới bên cạnh Ngụy Tầm cười nói, “Sao hôm nay cậu dậy muộn vậy?”

“Tối hôm qua tôi cùng đám người Dương Lôi đi uống rượu.” Ngụy Tầm vươn vai, “Tôi lên tắm rửa trước.”

“Đúng rồi, cậu sai Tiêu Sơn đi làm gì thế, vừa rồi thấy cậu ta vội vàng chạy ra ngoài.” Lão Dương lại hỏi.

Ngụy Tầm vẫn bình tĩnh nói: “Tôi bảo cậu ấy đi mua bữa sáng cho tôi.”

Lão Dương mỉm cười: “Lúc này cũng đã tới giờ cơm trưa rồi.”

Ngụy Tầm cười cười, xoay người đi lên lầu.

Anh vào phòng khách nhìn vào trong buồng thấy có người vẫn đang dựa vào đầu giường, anh liền đi thẳng vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt thật nhanh, thấy máy giặt vẫn còn đang quay, anh xoay người ra ngoài.

“Anh Tầm, cháo tới rồi.” Tiêu Sơn xách theo hai cái túi cười hì hì từ bên ngoài đi vào.

Ngụy Tầm liếc cậu ta một cái, không biết tên nhóc này cao hứng cái gì, “Đặt lên bàn trà.”

“Ồ,” Tiêu Sơn đặt hai túi lên bàn rồi lén nhìn vào trong buồng.

Ngụy Tầm uống một ngụm nước trong cốc, thấy cậu ta đứng đó không nhúc nhích, anh liếc nhìn cậu ta một cái, “Sao còn không xuống dưới đứng đây làm gì?”

Tiểu Sơn nhếch mép cười, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

……

Ngụy Tầm đặt cốc nước xuống, cầm túi lên nhìn một lượt rồi vào phòng, nhìn thấy Trần Hi nhắm mắt nằm trên giường giống như ngủ mất rồi, anh gọi một tiếng: “Dậy ăn chút gì đi.”

Trần Hi căng mí mắt, không biết vì sao lại ngủ quên?

Cô cố gắng tỉnh táo lại rồi nói, “Tôi... không đói, phiền anh đem quần áo tới cho tôi.”

Ngụy Tầm nheo mắt lại: “Đã đến buổi trưa rồi, em thật sự không đói sao?”

“Tôi không thèm ăn, cũng không muốn ăn.” Trần Hi muốn lời nói của mình cứng rắn một chút, nhưng thanh âm của cô lại mềm mại, giống như đang làm nũng, không có sức lực uy hϊếp.

Ngụy Tầm ngồi bên mép giường, thấy mặt cô lại đỏ bừng, anh đưa tay đặt lên trán cô, dọa cô sợ hãi lùi lại.

Anh dùng sức che trán cô lại, cau mày nói, “Lại nóng rồi.”

Trần Hi quay đầu qua né tránh bàn tay của anh, dùng đôi mắt đẹp ngấn nước liếc xéo anh, trên mặt lộ ra vẻ phòng bị.

Ngụy Huân bị ghét bỏ, hừ lạnh một tiếng, “Nếu tôi có ý xấu với em, em cho rằng mình còn có thể yên ổn ngồi đây sao?”

Trần Hi vẫn là đề phòng cảnh giác nhìn anh: “Tôi không quen để người khác chạm vào mình, huống chi anh còn là người xa lạ.”

Ngụy Tầm nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, có chút kiêu ngạo nói, “Bây giờ em đang ngồi trên giường của tôi, còn nói tôi người xa lạ à?”

Trần Hi nghe vậy cau mày, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn: “Xin anh trả quần áo lại cho tôi.”

Ngụy Huân cười nhẹ, kiên nhẫn nói: “Quần áo của em còn ở trong máy giặt, dù cho có giặt xong thì vẫn còn ướt, em muốn mặc đồ ướt đi ra ngoài?”

Lúc này, lòng tốt của Ngụy Tầm đối với Trần Hi dường như có động cơ thầm kín, cực kỳ nguy hiểm, cho dù đêm qua anh đã cứu cô, nhưng khí chất nửa tốt nửa xấu của người đàn ông này lại khiến cô sợ hãi.

“Mùa hè mặc quần áo ướt cũng được.” Trần Hi không cho là đúng.

“Em phát sốt rồi, bộ không muốn sống nữa à.”

“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức.” Thái độ của Trần Hi vô cùng kiên quyết.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Tầm gặp phải một người con gái không biết tốt xấu như vậy, có chết vẫn cố chấp.

----------------------------------