Chương 3

Edit: Pít

Trần Hi từ trên gác mái đi xuống với bộ quần áo nửa ướt nửa khô, những người thợ trẻ và các bác thợ lành nghề ở dưới tầng đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Một là do không ngờ trên căn gác lại giấu một cô gái, hai là chưa thấy cô gái nào xinh đẹp như cô, ba là cái váy cô đang mặc thật sự rất khó khiến cho người ta không suy nghĩ miên man.

Bởi vì váy còn ướt nên có thể nhìn thấy được nội y ở bên trong.

Trong những người đàn ông ở cửa tiệm, ngoại trừ Lão Dương và Tiếu Tuấn ra thì tất cả đều còn trẻ, một đám người nhìn đến trợn mắt há mồm.

Vẻ mặt Trần Hi không chút thay đổi, vẫn hờ hững dửng dưng, cô không có cảm giác khác lạ gì với bộ đồ trên người, chẳng qua nhìn có chút giống trang phục xuyên thấu của mấy người nổi tiếng mà thôi. Nhưng mặc kệ như thế nào, so với đứng cạnh người đàn ông kia thì bây giờ vẫn tương đối an toàn.

Ngụy Tầm đứng trên gác mái, trong miệng ngậm điếu thuốc, hai tay chống lên lan can, nhìn cô gái nhỏ không nhanh không chậm tao nhã đi ra khỏi cửa tiệm, khóe miệng anh nhếch lên, cô gái xinh đẹp bây giờ thật đúng là rất có cá tính.

“Anh Tầm, anh cứ để cô gái xinh đẹp đó đi như vậy à?” Tiểu Sơn hướng về phía anh hét lên, vẻ mặt tiếc nuối.

Ngụy Tầm chậm rãi phun ra một ngụm khói, liếc mắt nhìn cậu ta, “Đi làm việc của cậu đi.” Nói xong, anh xoay người vào phòng nhìn hộp cháo trên bàn trà, anh hơi nhíu mày, nghĩ con nhóc kia không một xu dính túi, còn đang sốt cao, hiện tại lại mặc váy ướt, nếu lỡ xảy ra chuyện gì... Nghĩ đến đây, anh khẽ cười một tiếng, “Cũng đâu liên quan gì tới mình.”

--------------------

Trần Hi sau khi rời khỏi cửa tiệm sửa xe, cô lảo đảo đi qua bên kia đường.

Cô có hơi choáng váng đầu óc, toàn thân rét run, hiện tại trên người còn mặc quần áo ướt, dù mặt trời chiếu rọi vào cô cũng không ngăn được hai hàm răng lạnh tới mức đánh lập cập.

Vừa rồi ở trước mặt Ngụy Tầm nên cô giả vờ không có việc gì, nhưng vừa ra khỏi cửa tiệm tư thế đi đường của cô ngay lập tức thay đổi. Hai chân như nhũn ra, bả vai giống như bị đè xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất, nhưng cô vẫn kiên trì đi đến trạm xe buýt ở bên kia đường. Bởi vì trạm chờ xe buýt có ghế tựa, cô định sẽ ngồi ở đó phơi nắng cho khô váy, bằng không với dáng vẻ này mà đi trên đường quả thật không được đứng đắn cho lắm.

Chờ cô dựa lưng vào cái ghế trong trạm xe buýt, cô mới nhớ rằng bây giờ cô không một xu dính túi, đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi cô nên mượn điện thoại của người đàn ông kia để gọi cho bạn tốt mới đúng.

Ngày hôm qua cô tức giận chạy ra khỏi nhà, ngoại trừ một cái túi nhỏ thì cô chẳng mang theo thứ gì, trên đường ngồi xe đến Lệ Thành cô đột nhiên ngủ quên, đến khi tỉnh lại thì cái túi nhỏ của cô đã không cánh mà bay.

Trần Hi đã lớn đến chừng này chưa bao giờ phải thảm như vậy.

Nhìn xe cộ chạy tới chạy lui, mũi cô có chút cay cay, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, muốn đem nước mắt sắp chảy ép trở về.

Đầu tháng bảy, ban ngày nóng đến cực điểm.

Trần Hi phơi nắng chưa đầy một giờ đồng hồ mà váy trên người đã khô, nhưng nội y vẫn còn ẩm ướt, đầu cô vì bị mặt trời thiêu đốt nên càng choáng váng, sợ rằng nếu tiếp tục phơi nắng thêm vài phút có thể cô sẽ ngất xỉu, thế nên cô dịch người đến chỗ bóng râm ngồi xuống.

Lúc này có vài bác gái đang đi đến trạm xe buýt, mỗi người đều kéo theo một chiếc xe kéo nhỏ, trên chiếc xe kéo nhỏ đó chứa đầy đồ ăn, những người đó đứng ở một bên thảo luận rằng hôm nay lấy được đồ ăn tốt gì.

Trần Hi nhìn bọn họ, thấy trong số đó có một bác gái mặt mũi hiền lành, cô liền lấy hết dũng khí đến gần vị bác gái ấy, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Bác ơi, bác có thể cho cháu mượn di động của bác không? Cháu cần gọi một cuộc điện thoại.”

Trần Hi vừa nói xong, mấy vị bác gái kia đều đưa mắt nhìn cô, ánh mắt họ nhìn cô như thể đề phòng trộm cướp, bởi vì có rất nhiều thanh niên mượn điện thoại rồi lấy cớ bỏ chạy, một đám người già bọn họ không thể đuổi kịp.

Trần Hi vội vàng giải thích: “Túi của con bị người ta lấy mất, bây giờ con không có tiền, con muốn gọi bạn đến đón, bác yên tâm, cháu sẽ gọi trước mặt bác.” Cô lau khóe mắt, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Vị bác gái đó thấy cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp lại yếu đuối, không giống kẻ lừa đảo nên lấy điện thoại di động ra cho cô mượn.

Trần Hi cảm ơn bác gái liên tục, ngay lập tức gọi điện cho cô bạn tốt Hạ Tình, nhưng không ngờ tiếng chuông vừa mới vang lên hai lần đã bị đầu bên kia từ chối. Cô lại gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn không liên lạc được, chắc là tưởng cuộc gọi quấy rối. Cô vốn định dùng điện thoại để nhắn tin cho Hạ Tình, nhưng không may xe buýt mà bọn họ đợi đã đến, cô đành phải trả lại điện thoại cho người ta.

Nhìn xe buýt chạy đi, cô dựa vào cây cột bên cạnh, môi đã khô nứt, cô thật sự rất. Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn cái tiệm sửa xe kia. Lúc này, cô thật sự hối hận vì không nghe lời anh nói, cô nên ở lại ăn chút gì đó rồi mới đi.

Nhưng giờ cô đã di rồi không có lý do gì để quay trở lại.

Trần Hi dời mắt, ngửa đầu nhìn trời, cắn răng tự nói: “Mình không tin, rời khỏi căn nhà đó thì không sống nổi.”

……

Ngụy Tầm ăn xong bữa trưa liền chợp mắt, ngủ đến khoảng ba giờ chiều, rồi xuống lầu sửa một chiếc xe. Sau đó có một người bạn gọi điện tới, nói chủ của quán bar lần trước anh muốn mua đã trở về, hỏi anh đối với cái quán bar kia còn hứng thú hay không, nếu còn thì buổi tối cậu ta rảnh rỗi sẽ cùng anh đi gặp ông chủ kia một chút.

Mấy năm nay, tiệm sửa xe của Ngụy Tầm làm ăn rất phát đạt, kiếm được khá nhiều tiền, sau khi mua nhà và xe, anh vẫn còn dư một ít tiền nên đã nghĩ đến việc đầu tư.

Lâm Thành có cuộc sống về đêm phong phú, quán bar lại là địa điểm được giới trẻ yêu thích, ở Lệ Thành chỉ cần quán bar có chút đặc sắc thì đều rất hot.

Ngụy Tầm khảo sát qua, cảm thấy nếu mở quán bar chắc chắn có thể kiếm được tiền, vừa hay anh khá coi trọng cái quán bar ở gần tiệm sửa xe kia, hơn nữa còn nằm ngay bên cạnh phố ăn vặt, nếu thật sự có thể bàn tiếp chuyện đầu tư này, anh cũng dễ bề quản lý.

Năm giờ chiều, Ngụy Tầm lên trên gác tắm rửa, tẩy sạch mùi xăng trên người, thay quần áo xong, anh mở cửa ra lấy chiếc Mercedes-Benz G-Class mà anh mới mua cách đây không lâu đi đón tên bạn tốt.

Anh mời anh ta ăn bữa cơm trước, sau đó hai người mới đi đến quán bar.

Mới có tám giờ mà bên trong quán bar đã ngồi kín người, Ngụy Tầm và bạn anh cũng có chút kinh ngạc, chưa từng thấy quán bar nào trong thời gian này mà đã đầy ắp người, ông chủ quán cười ha hả dẫn họ vào trong văn phòng.

Chủ quán bar là một người đàn ông trung niên, trò chuyện một lúc, ý tứ đại khái chính là trước đó ông ta vì có việc phải làm nên mới vội vàng bán đi. Nhưng bây giờ việc đó đã được giải quyết, ông ta cũng không sốt ruột, việc cửa hàng có bàn tiếp được hay không phụ thuộc chủ yếu vào giá cả. Ngụy Tầm vừa nghe lời này liền biết ngay đối phương muốn ra giá cắt cổ, quả nhiên sau đó ông ta đưa ra một cái giá cao ngất ngưởng.

Tuy Ngụy Tầm rất muốn mở quán bar, nhưng anh làm việc từ trước đến nay không bao giờ nóng vội, huống chi đối phương còn muốn đòi giá cao, tiền của anh đâu phải do gió tự nhiên thổi đến, đương nhiên anh sẽ không làm cái chuyện coi tiền như rác.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của ông chủ quán bar, Ngụy Tầm cùng bạn tốt đi đến quầy tiếp tân ngồi một lúc.

Vị bạn tốt này của Ngụy Tầm tên là Trâu Thần, là bạn học chung thời trung học với anh, cậu ta tương đối có kinh nghiệm trong việc đầu tư.

Hai người uống cạn hai ly rượu, Trâu Thần hỏi Ngụy Tầm nghĩ thế nào về chuyện này?

Ngụy Tầm cười lạnh một tiếng, “Ông ta không nóng nảy, tôi lại càng không sốt ruột, mở tiệm đôi khi cũng cần phải có duyên phận, xem ra tôi cùng với quán bar này vô duyên rồi.”

Trâu Thần nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nói: “Ông ta ra cái giá đó thật sự có chút không hợp lý, nhưng ông ta mở cái quán bar này đã nhiều năm, có rất nhiều khách quen, hơn nữa vị trí khu này cũng khá tốt, cậu xem khi nảy chúng ta tới mới hơn tám giờ thôi mà khách đã ngồi đầy. Cái quán bar thịnh vượng như vậy bất kể là ai cũng sẽ ra cái giá lên trời.”

“Nếu đã thịnh vượng như thế sao ông ta còn muốn bán ra ngoài,” Ngụy Tầm cầm ly rượu khẽ đung đưa, lười biếng xoay cái ghế chân cao, “Giữ lại cho riêng mình chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn à.” Vừa dứt lời, anh lơ đãng nghiêng người, khoé mắt liếc đến một người, mặc chiếc áo đỏ lấp lánh cùng quần da đen siêu ngắn, đó là đồng phục gợi cảm của nhân viên phục vụ quán bar, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, trắng mịn làm người ta chói mắt.

"Năm chai bia đá, một đĩa hạt dẻ cười, một đĩa hạt điều, một đĩa đậu phộng." Giọng của cô gái nhỏ có nghẹn ngào, một hơi nói hết một tràng dài món ăn.

Trần Hi báo xong, lau lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, cô có cảm giác mình sắp không trụ nỗi nữa, nhưng cô cần phải kiên trì, nếu không thì buổi tối cô sẽ phải ngủ ngoài đường.

Rất nhanh bartender đã mang món ăn cô gọi lên, cô nhanh chóng bưng cái khay rồi rời đi.

Lông mày Ngụy Tầm cau lại, vừa rồi anh thiếu chút nữa đã không nhận ra được, sau khi trang điểm lên thì gương mặt nhỏ nhắn của cô bỗng trở nên quyến rũ yêu kiều, cộng thêm dáng người bốc lửa kia, trông gợi cảm giống như mấy cô gái trong phim Hollywood.

Anh không khỏi đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Trần Hi, nghĩ thầm cô gái này cũng có năng lực ấy chứ, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tìm cho mình một công việc, xem ra là anh đã lo lắng quá nhiều.

Buổi chiều Trần Hi đi ngang qua quán bar này, nhìn thấy tờ thông báo tuyển dụng dán ở cửa, cô liền ôm hi vọng bước vào quán bar, không ngờ ông chủ chỉ trò chuyện đôi câu với cô đã nhận cô vào thử việc, còn nói tiền lương sẽ tính theo ngày cho cô, mỗi ngày còn được bao cơm chiều, lúc đó cô vừa khát vừa đói, vậy nên đồng ý luôn mà không yêu cầu thêm gì.

Sau đó ông chủ lại nói rằng làm ở đây phải mặc đồng phục của bọn họ, còn nhất định phải trang điểm.

Lúc trước Trần Hi đã đến quán bar không ít lần, biết bọn họ đều mặc đồng phục giống nhau, cô cũng không nói gì.

Ban đầu, cô đi theo sau những người phục vụ khác học order thực đơn còn tính là khá nhẹ nhàng, nhưng đến chạng vạng tối ông chủ đột nhiên bảo cô ra cửa đứng, nói là để cô luyện tập đón khách. Bắt đầu từ lúc đó, cô gần như chưa từng được ngồi, sau 7 giờ, cô bị kêu lên sàn nhảy, một mình order món và đưa rượu, bận đến mức chân không chạm đất, cộng thêm thân thể khó chịu, cô chỉ việc chỉnh tư thế thôi cũng choáng váng.

. . .

Trâu Thần vỗ nhẹ vai Ngụy Tầm, “Nhìn gì thế?”

“Không có gì.” Ngụy Tầm quay đầu lại, hỏi người pha chế, “Lúc trước thấy nhân viên phục vụ của các người rất nhiều mà, bây giờ sao mà chỉ còn lại vài ba người?”

Người pha chế quen biết Ngụy Tầm, nghiêng người tới, nhỏ giọng nói: “Lúc trước ông chủ nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, mọi người đều tưởng rằng quán bar phải đóng cửa nên chạy hết. Cho nên chỉ còn lại vài người, bây giờ đang tuyển thêm đó, chiều nay có một người mới tới, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp. Gần tối ông chủ của chúng tôi bảo cô ấy ra ngoài cửa đứng một lúc thôi đã tạo nên một luồng gió mới, anh xem bây giờ vẫn chưa đến 9 giờ mà khách đã kín hết cả phòng.”

Ngụy Tầm nghe xong, đầu lưỡi chống ở phía sau răng, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, vừa ly rượu xuống, đã nghe có người ồn ào ở phía sau.

“Tụi anh lấy nhiều rượu như vậy chỉ để em gái uống cùng một ly, sao lại không được chứ? Hả?”

“Không uống thì đừng có mơ mà rời đi.”

“Nhanh lên.”

. . .

Ngụy Tầm mượn ghế xoay xoay người lại, thấy Trần Hi bị một người đàn ông nắm chặt cánh tay muốn ép cô uống rượu, anh hơi nheo mắt, khoanh trước ngực tựa vào quầy bar, dáng vẻ như đang xem kịch hay.

Cơ thể Trần Hi đã rất nặng nề, hoàn toàn không có sức để tránh thoát, cô xoay người né ly rượu mà tên đàn ông kia đưa qua, “Thưa anh, tôi không biết uống rượu, mong anh thả tay tôi ra.”

“Lừa ai vậy, bán rượu mà không biết uống rượu.” Người đàn ông túm chặt tay cô không buông.

Trần Hi hít một hơi thật sâu, quát: “Tôi không phải người bán rượu cũng không phải người tiếp rượu.”

“Đừng có mà ở đây giả vờ ngây thơ, nếu cô không phải tiếp rượu thì em mặc thế này cho ai xem.” Hắn ta vừa nói vừa vươn tay định ôm eo Trần Hi.

Trần Hi nhìn vẻ mặt bỉ ổi kinh tởm của tên đàn ông, một hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô, cảm xúc bị đè nén hai ngày nay nháy mắt bùng nổ, cô vung cái khay trong tay lên đập vào mặt hắn ta.

Người đàn ông không ngờ rằng một người phụ nữ yếu đuối như vậy lại dám đánh mình, mặc dù một cú đó không đau gì lắm, nhưng khiến hắn ta cực kì mất mặt, hắn cướp lấy cái khay lập tức muốn đánh trả lại.

Ngụy Tầm thấy tên đàn ông kia cướp lấy cái khay muốn trả đũa lại, anh không thể thờ ơ được nữa, nhanh chóng bước đến, một tay kéo Trần Hi vào trong lòng bảo vệ.

Trần Hi chỉ cảm thấy cơ thể mình bị xoay vòng một cái rồi tiến vào trong lòng của đối phương, cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi hương khô mát, sau đó bên tai vang lên một tiếng “bang”, thân hình cô bị anh ôm chặt lấy.

----------------------------------