Chương 4

Edit: Pít

Cái khay nện lên trên vai Ngụy Tầm, vỡ thành hai nửa, có thể thấy được lực mạnh đến mức nào.

Người đàn ông kinh ngạc nhìn Ngụy Tầm, thấy đối phương cao hơn mình nửa cái đầu, có chút sợ hãi, “Là… Là cô ta đánh tôi trước.”

Ngụy Tầm buông người trong ngực ra, nhìn từ trên xuống dưới thấy cô không sao, quay đầu lạnh lùng nhìn người đàn ông đó, quát lên: “Xin lỗi.”

Người đàn ông hừ lạnh: “Anh đang đùa à? Người phải xin lỗi là cô ta mới đúng.”

”Tôi nói lại lần nữa, mau xin lỗi.” Giọng điệu của Ngụy Tầm thì có vẻ bình đạm, nhưng lại mang theo cảm giác áp bức đáng sợ.

Trần Hi chớp mắt, ngơ ngác nhìn Ngụy Tầm, còn tưởng rằng mình bị ảo giác, sau đó hai mắt cô tối sầm, thân thể ngã xuống.

Ngụy Tầm nhanh tay nhanh mắt, cánh tay dài kịp thời ôm lấy eo cô.

“Tôi thậm chí còn chưa chạm vào cô ấy...” Người đàn ông nhìn thấy Trần Hi đột nhiên ngất đi, cảm thấy chột dạ, hét lên: “Chắc chắn là đang giả vờ.”

“Cút ngay.” Ngụy Tầm đẩy người đàn ông ra, lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó bế cô lên.

Người đàn ông vô thức lùi lại hai bước: “Anh... Anh trừng tôi làm gì, người ra tay trước là cô ấy.”

Ngụy Tầm lười đôi co với hắn ta, anh ôm người đi ra ngoài.

Trâu Thần đi theo Ngụy Tầm hỏi: “Cậu biết người phục vụ này sao?”

“Ừm,” Ngụy Tầm liếc nhìn người trong lòng mình, “Tối nay tôi không thể uống rượu với cậu được, hẹn ngày khác nhé.”

“Vậy cậu còn muốn mua quán bar này không?”

“Việc này không vội.” Ngụy Tầm quay đầu nhìn anh ta, “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện trước, chuyện đó để sau hãy nói.”

Trâu Thần nhìn người trong lòng ngực anh, “Cô ấy sẽ không sao chứ?”

“Còn chưa chết được.” Ngụy Tầm ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng chân lại bước nhanh hơn, “Tôi đi trước.”

Ngụy Tầm ôm người vừa ra khỏi quán bar thì bị ông chủ ở đây ngăn lại.

“Cậu Ngụy, cô ấy là người phục vụ của tôi, anh muốn đưa cô ấy đi đâu?” Ông chủ chặn đường nói: “Muốn đưa cô ấy đến bệnh viện thì cũng phải là tôi đưa.”

“Vừa rồi cô ấy bị bắt nạt, sao lại không thấy ông chủ đây ra mặt bảo vệ?” Ngụy Tầm lạnh lùng nhìn ông ta.

“Chẳng phải tôi mới biết chuyện này thôi sao?” Ông chủ đưa tay muốn ôm người trong lòng Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm nghiêng người tránh đi bàn tay của ông ta, đơn giản nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi, ông không cần lo lắng.”

“Chuyện này làm sao có thể?” Sắc mặt ông chủ cứng đờ, cười lạnh nói: “Không phải cậu tới đây rồi mới quen biết cô ấy sao?”

“Ông chủ Vương, ông nghĩ nhiều quá rồi.” Vừa dứt lời, Ngụy Tầm lướt qua ông ta, ôm người bước nhanh về phía xe của mình.

Ông chủ Vương nhìn bóng lưng Ngụy Tầm, đôi mắt hơi co lại, vẻ mặt âm hiểm.

Khi Trần Hi vừa té xỉu cô vẫn còn chút ý thức, có thể nghe thấy được cuộc nói chuyện, sau khi bị bế lên xe mới hoàn toàn bất tỉnh.

Chờ cô tỉnh lại lần nữa đã là sau nửa đêm, cô đang nằm trên giường bệnh, cổ tay cắm kim truyền dịch. Vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang nghiêng người trên ghế nhắm mắt, không biết là nhắm mắt dưỡng thần hay là ngủ rồi.

Đêm nay Ngụy Tầm ăn mặc hơi khác một chút, áo sơ mi đen in hoa văn, phối cùng quần đen, thoạt nhìn lười biếng lại có vài phần sang trọng, hoàn toàn khác với phong thái khi anh mặc áo ba lỗ lớn và quần đùi rộng.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của người đàn ông, Trần Hi nghĩ đến cú đánh mà anh đã gánh cho cô, lúc đó cô có thể nghe rõ ràng tiếng khay vỡ, chắc chắn là rất đau.

Người đàn ông này tuy rằng có hơi hung dữ, nhưng thật ra rất trượng nghĩa, xem ra trước đó là do cô đã lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử.

“Khụ khụ...” Cổ họng Trần Hi đột nhiên ngứa ngáy, cô ho khan một tiếng.

Ngụy Tầm đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Trần Hi đang ho sặc sụ, lông mày anh nhíu lại, đứng dậy đi đến bên giường lấy nước ấm, nghiêng người ngồi bên giường bệnh đỡ cô dậy, đút cho cô uống hai ngụm nước mới giúp cô ngừng ho.

Trần Hi uống một cốc nước, cổ họng cũng dễ chịu hơn.

Ngụy Tầm rót thêm một cốc nước sôi rồi ngồi lại trên ghế, khoanh tay trước ngực, nhìn kỹ cô.

Trần Hi bị nhìn chằm chằm không được thoải mái, cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện tối nay cảm ơn anh.”

“Em tên là gì? Nhà ở đâu?” Ánh mắt Ngụy Tầm sắc bén, khí thế nồng đậm.

Trần Hi rũ mắt xuống, cắn môi dưới không nói lời nào.

Ngụy Tầm nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, anh nhướng mày: “Có mâu thuẫn với người trong nhà à?”

Trần Hi ngơ ngác nhìn kim tiêm trên cổ tay, vẫn không nói gì.

“Bác sĩ nói khi còn nhỏ có thể em đã bị viêm phổi, là do sốt cao gây ra. Căn bệnh này không thể chủ quan, nếu không chăm sóc tốt sẽ xảy ra vấn đề lớn.” Ngụy Tầm chưa bao giờ thành thật khuyên nhủ ai như vậy, “Nói cho tôi biết, số điện thoại của người nhà em là bao nhiêu, tôi sẽ gọi họ đến đón em.”

Trần Hi ngước mắt lên, tròng mắt ngấn lệ, cô cố chấp không cho nó chảy ra, nói: “Tôi không có gia đình.”

Cô bé rưng rưng nước mắt, anh không đành lòng nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường của cô.

“Tiền thuốc men sau này tôi sẽ trả cho anh, lương ở quán bar khá cao nên tôi sẽ không nợ anh quá lâu đâu.” Trần Hi thấp giọng nói.

“Ý em là... Em vẫn muốn quay lại quán bar làm việc?” Ngụy Tầm cười lạnh một tiếng, “Em không thấy ông chủ kia muốn khiến em trở thành cái cây hái ra tiền sao?”

“Ông ta có thể kiếm tiền, tôi cũng có thể kiếm tiền, vậy thì trở thành cây hái ra tiền có gì mà không tốt.” Trần Hi không cho là đúng, giọng điệu chứa ý giễu cợt.

Ngụy Tầm nhẹ nhàng thở ra, “Không muốn liên lạc với người nhà, nhưng có bạn bè phải không?” Nói rồi anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho cô.

Trần Hi liếc nhìn anh, do dự một lúc mới đưa tay nhận lấy, lần nữa bấm vào số của cô bạn tốt Hạ Tình, lần này chuông reo hai tiếng thì đầu bên kia bắt máy, rất nhanh giọng nói trong trẻo của Hạ Tình từ trong microphone truyền tới, “Alo, ai vậy?”

Trần Hi có chút kinh ngạc, cuộc gọi lần này được trả lời khá nhanh, chưa kể lúc này Hạ Tình dù có kêu thế nào cũng không thể tỉnh dậy.

Đầu bên kia lại alo một tiếng.

“Hạ Tình, là tớ.” Trần Hi nhìn chằm chằm cổ tay mình, “Bây giờ... Cậu có ở Lệ Thành không?”

“Mình không có ở Lệ Thành, ngày hôm kia mình và anh trai vừa đến Paris, đang ghé thăm cung điện Louvre.” Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, giọng nói của đối phương cũng rất lớn trông vô cùng phấn khích.

“Cậu đi Paris.” Trần Hi cau mày, tưởng rằng buổi trưa cô gọi điện là lúc Ngụy Tình còn ngủ, thì ra là vì lý do này khó tránh cô ấy lại tắt điện thoại.

“Nhưng mà, cậu đổi số điện thoại rồi à?”

“Mình mượn điện thoại của người khác để gọi.”

“Cậu không về nhà sao?” Đầu bên kia hỏi.

“Mình ở… bên ngoài.”



Ngụy Tầm ngồi ở một bên, vì âm thanh micro khá lớn nên ở trong phòng bệnh yên tĩnh anh có thể nghe rõ ràng, nhìn vẻ mặt cô ngày càng uể oải, rõ ràng người bạn này của cô cũng vội không kém cô.

Một lúc sau, Trần Hi cúp điện thoại, cúi đầu, trả lại điện thoại cho Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm không đưa tay nhận lấy, hỏi: “Em không còn người bạn nào khác sao?”

“Những người bạn khác tôi không nhớ số.” Trên môi cô nở một nụ cười chua chát dù có nhớ thì cô cũng không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ bất lực của mình.

Ngụy Tầm nghe vậy, duỗi tay lấy điện thoại về: “Vậy kế hoạch tiếp theo của em là gì? Em thật sự muốn quay lại quán bar kia làm việc à?”

Trần Hi cúi đầu, ngón tay tinh tế như ngọc ngọc đảo quanh tấm chăn, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cắn môi nói: “Anh có thể nhận tôi vào làm không?” Cặp mắt đen trong suốt ẩm ướt, nhìn thẳng vào Ngụy Tầm, “Tôi có thể làm công trong tiệm của anh, như vậy cũng có thể trả tiền thuốc cho anh.”

Ngụy Tầm nhìn da thịt non mịn trên đôi bàn tay của cô, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy nữa, sau đó anh lại nghĩ đến những tên đàn ông thô lỗ trong tiệm sửa xe, đi vô tiệm anh làm… Thật là khôi hài.

Anh vẫn muốn thuyết phục cô về nhà, “Tôi không biết trước đây em đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu em sống một mình bên ngoài như thế này thì gia đình em sẽ lo lắng lắm…”

“Tôi đã nói, tôi không có người nhà.” Trần Hi gầm nhẹ, ngắt lời anh, cảm xúc có hơi mất khống chế.

Ngụy Tầm cau mày, rõ ràng là một cô bé yếu đuối, nhưng sao tính tình lại nóng nảy như vậy?

“Tôi nhận em vào,” Anh nghiêng người về phía trước, “Em không sợ tôi bán em đi à.”

“Tôi cảm thấy anh sẽ không như vậy.” Trần Hi nghiêng đầu đối diện với tầm mắt anh, nghiêm túc nói: “Anh nhận tôi vào cũng sẽ không lỗ đâu, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh, hơn nữa tôi sẽ không ăn chùa uống chực của anh đâu.”

Trần Hi thầm nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải tìm một nơi để ở trước, người đàn ông này đã cứu cô hai lần, đêm qua thậm chí còn thay quần áo cho cô mà không hề có ý nghĩ xấu với cô, đây hẳn là người tốt.

Ngụy Tầm cười nhẹ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em tên là gì?”

Trần Hi hơi sửng sốt, trả lời: “Tôi tên là Trần Hi, Trần trong Nhĩ Đông [*], Hi trong hy vọng.”

“Em vẫn còn là sinh viên phải không?”

“Ừm, đến tháng 9 thì tôi đã là sinh năm cuối rồi.” Trần Hi thành thật trả lời.

“Thì ra em là sinh viên đại học, vậy cũng coi là người lớn rồi.” Ngụy Tầm điều chỉnh tư thế ngồi, dựa lưng vào ghế, “Trước đó lòng phòng bị của em rất lớn, sao lại có thể còn cảnh giác hơn so với học sinh tiểu học nữa thế?”

Trần Hi bối rối nhìn anh.

“Vì sao em cho rằng tôi không phải người xấu?” Khoé môi Ngụy Tầm nhếch lên một nụ cười xấu xa, “Tôi giúp em, chẳng qua là vì thấy em xinh đẹp muốn chiếm chút tiện nghi, nếu đổi lại là người khác thì tôi không thèm quan tâm.”

Trần Hi cau mày khi nghe thấy lời này.

Ngụy Tầm lại cười tinh quái: “Bây giờ còn muốn tôi ôm em không?”

Trần Hi bình tĩnh nhìn thẳng anh, dáng vẻ người đàn ông cười tinh quái có chút hư hỏng, có chút vô tư, còn có chút lưu manh, nhưng lại không hề đáng sợ.

Cô nhìn anh mỉm cười rạng rỡ, nói: “Tôi tin anh.”

Nụ cười của cô gái nở rộ như một bông hoa, đẹp đến nao lòng.

Ngụy Tầm đã từng gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười trong sáng thuần khiết như vậy, câu nói “Tôi tin tưởng anh” của cô tựa như một cơn gió thổi qua, khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ngụy Tầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cười khẽ ra tiếng: “Trước kia không phải em nói chúng ta chỉ là người xa lạ, hiện tại không phải nữa à?”

“Anh tên gì?” Trần Hi bắt chước giọng điệu anh dùng khi hỏi cô trước đó để hỏi lại.

Ngụy Tầm không ngờ cô lại đột nhiên hỏi tên anh, cong môi đáp: “Ngụy Tầm, Ngụy trong vây Ngụy cứu Triệu [**], Tầm trong tìm kiếm kiếm tìm [***]”

“Ngụy Tầm,” Trần Hi đọc tên anh, hơi nghiêng đầu nhìn hắn: “Bây giờ không phải quen biết rồi sao?”

Cô bé này được đó nha.

“Vậy anh có bằng lòng nhận tôi vào không?” Cô chớp chớp đôi mắt ngấn nước, mong mỏi nhìn anh.

Ngụy Tầm nhìn đôi mắt trong suốt hơn cả pha lê kia, thật sự không thể nói ra lời từ chối, anh cười không tỏ ý: “Chờ khi em hết bệnh rồi lại nói.”

--------------------------------

[*] Nhĩ Đông (耳东) là một địa danh lịch sử nằm ở tỉnh Giang Tây Trung Quốc, chữ Đông (东) giống nét với chữ Trần (陈) trong họ của nữ chính.

[**] Vây Ngụy cứu Triệu là một thành ngữ bắt nguồn từ cuốn Sử ký “Tiểu sử Tôn Tử Ngũ Kỳ" của Tư Mã Thiên vào thời Tây Hán.

[***] Tìm kiếm kiếm tìm (寻寻觅觅) là thành ngữ ý chỉ tìm lại những gì đã mất, giống nét với chữ Tầm (寻) trong tên nam chính.