Chương 1: Nhặt được nhân ngư Alpha

Omega nhặt được một Alpha ở bên bờ biển.

Alpha bị thương nặng, thoi thóp nằm trên bãi cát, chiếc đuôi cá xinh đẹp của anh đầy rẫy những vết thương.

Không thể bận tâm việc ngoài đời làm sao lại có nhân ngư, Omega lo lắng rằng Alpha với hơi thở yếu ớt có thể chết bất cứ lúc nào, vội vã gọi điện cho người bạn làm bác sĩ thú y: "Cậu đến nhanh đi! Cá của tôi sắp chết rồi!"

Bác sĩ thú y vẫn đang ngạc nhiên không biết từ khi nào Omega nuôi cá, đến hiện trường thì suýt ngất: "Cậu gọi thứ này là cá à?! Người anh em, cá và nhân ngư khác nhau nhiều lắm, có biết không?!"

Giúp Omega mang Alpha về nhà đặt vào bồn tắm đầy nước, bác sĩ thú y nhìn chằm chằm vào cái đuôi cá to lớn của Alpha, không chút yên tâm: "Cậu chắc chắn là muốn giữ sinh vật không rõ nguồn gốc này chứ? Anh ta chỉ cần vung đuôi một cái là cậu có thể bị va ngất đấy."

"Nhưng cũng không thể bỏ anh ta ngoài đường được mà?" Omega đau lòng chỉ vào cái đuôi cá đã nhuộm đỏ băng gạc của Alpha, "Anh ta là cá, rời khỏi nước sẽ chết mất."

Không thể nào thuyết phục Omega bỏ Alpha đi, bác sĩ thú y đành lấy từ xe ra chiếc còng tay hay dùng với bạn lữ: "Vậy ít nhất cậu cũng phải còng anh ta lại, đợi đến khi anh ta tỉnh dậy, xác định không gây hại thì mới thả ra."

Trước khi rời đi, bác sĩ thú y thậm chí còn đưa cho Omega một cây dùi cui điện: "Cái này cũng nên giữ để đề phòng."

Omega gật đầu lia lịa, sau khi bác sĩ thú y rời đi liền ngồi xuống bên bồn tắm chăm chú nhìn Alpha từ trên xuống dưới.

Alpha này có dáng người cao lớn, thân trên rắn chắc, những đường cơ bụng rèn luyện kỹ lưỡng, và phía dưới cơ bụng là phần da bụng được phủ bởi vảy cá, nối liền với chiếc đuôi cá.

Sau một đêm bận rộn, Omega mệt mỏi ngủ quên bên cạnh bồn tắm, cho đến nửa đêm bị đánh thức bởi tiếng động trong bồn.

Alpha cuối cùng đã tỉnh dậy, vì bị còng tay và ở trong một môi trường xa lạ nên đang giãy giụa rất dữ dội.

Quá kích động, vết thương vừa mới được băng bó đã lại rách ra, máu đỏ chảy theo chiếc đuôi cá, nhuộm đỏ cả nước tắm đã được bác sĩ thú y pha thuốc.

Alpha đau đến nỗi hít sâu một hơi, còn Omega vội vàng lên tiếng: "Không sao, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại anh, đừng giãy nữa, vết thương của anh đã rách ra rồi kìa!"

Nhưng nhân ngư trong bồn hoàn toàn không nghe lời, ánh mắt nhìn Omega đầy cảnh giác và hung dữ, dù đuôi cá đã bị thương nặng nhưng vẫn theo phản xạ vung đuôi về phía Omega.

Để tránh né, Omega trượt chân, không may rơi vào bồn tắm, đè lên người Alpha, khiến anh càng thêm tức giận.

Omega sặc nước mấy ngụm, toàn thân ướt sũng nhưng vẫn không quên trấn an Alpha đang bực bội: "Được rồi, được rồi, đừng cử động nữa, anh không đau à?"

Omega thăm dò thử đưa tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào đối phương thì đã bị Alpha trợn mắt tức giận né tránh.

"Ngoan nào, đừng sợ." Nhìn xuống tay Alpha vẫn bị còng, Omega lấy ra chiếc chìa khóa, "Tôi sẽ mở còng cho anh, nhưng anh cũng không được làm hại tôi, được không?"

Omega biết nếu bác sĩ thú y ở đây chắc chắn sẽ ngăn cản cậu làm điều này, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu đã luôn mềm lòng, đặc biệt là rất ngoan ngoãn và tốt bụng.

Dễ thương không?

Không hề.

Chính vì thế mà cậu mới bị mối tình đầu chê là thiếu cảm giác mới lạ, nhàm chán, rồi nɠɵạı ŧìиɧ với một tiểu O quyến rũ hơn. Mỗi khi nhớ về mối tình đó, Omega thường ra bờ biển để dạo chơi và suy ngẫm, rồi hôm đó tình cờ nhặt được Alpha mang về nhà.

Alpha vừa được tự do liền không giữ lời hứa, lập tức vung tay bóp chặt cổ Omega.

Lưng va mạnh vào tường khiến Omega đau đớn rên lên: "Anh... không nghe lời, vừa nãy không phải đã nói là không, không làm hại tôi sao…”

“Ngư Ngư, buông tay ra…” Omega gần như không thể thở nổi, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào tay Alpha ra hiệu bảo anh buông ra.

Alpha trông như muốn bóp chết cậu, cho đến khi anh liếc thấy chiếc dùi cui điện trên bồn rửa mặt.

Cuối cùng, Alpha cũng buông tay: nếu Omega thật sự muốn làm hại anh, có lẽ giờ anh đã thành cá nướng rồi.

Omega hít lấy từng hơi thật sâu, giả vờ tức giận, bò ra khỏi bồn tắm, chống nạnh mắng: "Anh làm tôi đau đấy, xin lỗi đi."

Alpha thực ra hiểu, vì vậy anh cúi đầu, rúc vào một góc bồn tắm, im lặng không nói gì.

Không nhận được phản hồi, cuối cùng Omega thở dài, từ bỏ: “Thôi, lại đây nào, bôi thuốc đi, vừa nãy bác sĩ băng bó cho anh giờ coi như uổng công rồi.”

Thấy Alpha vẫn không nhúc nhích, Omega bất lực, một tay cầm bông tăm, tay kia cầm dùi cui điện: “Tự chọn đi.”

Lúc này, nhân ngư miễn cưỡng di chuyển từng chút một, từ từ đưa chiếc đuôi cá đang co lại ra.

Dù Omega đã làm rất nhẹ tay, Alpha vẫn đau đến mức mặt méo xệch, cuối cùng anh trực tiếp thu đuôi cá lại.

Omega trố mắt nhìn chiếc đuôi cá màu xanh lam biến mất trước mặt mình, thay vào đó là một đôi chân dài và mạnh mẽ.

Omega mở to mắt, không thốt nên lời.

Ánh mắt cậu dần dần di chuyển từ đôi chân vừa xuất hiện của Alpha lên trên, cuối cùng dừng lại ở khu vực nhạy cảm của anh.

Nhận ra ánh mắt của Omega, Alpha đột ngột thu chân lại, khuôn mặt vốn tuấn tú nhưng hung dữ giờ đỏ bừng vì xấu hổ.

Có lẽ do bối rối quá mức, Alpha hất nước vào mặt Omega.

“Này, tôi còn chưa trách anh giở trò lưu manh đâu đấy!” Omega vừa tức vừa buồn cười, “Mau biến lại đuôi cá đi, dù có đau nhưng vẫn phải bôi thuốc, nếu không vết thương nhiễm trùng, thối rữa, đuôi cá của anh sẽ phải cưa bỏ đấy!”

Lời đe dọa hiệu quả ngay lập tức, Alpha ngoan ngoãn biến đuôi cá lại.

Omega cất hộp thuốc, tắt đèn, trước khi mệt mỏi nằm xuống giường, cậu dặn: “Thôi được rồi, ngủ đi, mấy chuyện khác để mai tính.”

Alpha không nói gì, cho đến khi Omega nửa đêm dậy đi vệ sinh, bật đèn lên thì mới phát hiện Alpha vẫn co ro ở một góc, rõ ràng đôi mắt đã mệt mỏi đến mức đỏ ngầu nhưng vẫn không nhắm mắt, vẻ cảnh giác như thể đề phòng điều gì đó.

Người khác có thể nghĩ rằng Alpha chưa quen với môi trường lạ nên không dám thả lỏng, nhưng Omega là người tinh tế, cậu bước tới, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Anh sợ bóng tối à?”

Nghe tiếng, Alpha khẽ run lên.