Chương 2: Làm không?

Omega mất vài ngày để xác nhận rằng Alpha thật sự sợ bóng tối và rất ghét tiếp xúc cơ thể với người khác.

Việc này mất nhiều ngày để xác nhận đơn giản vì dù Alpha có thể hiểu, nhưng anh không muốn mở miệng nói chuyện, mọi thứ đều phải dựa vào sự suy đoán và thử nghiệm dần dần của Omega.

Ở nhà cậu gần một tuần, Alpha thậm chí còn không chịu nói cho cậu biết tên mình.

“Rốt cuộc anh tên là gì vậy?” Omega không ngừng hỏi, “Nếu anh không nói, tôi sẽ gọi anh là Ngư Ngư đấy nhé?”

Alpha thậm chí không thèm nhìn cậu một cái.

“Không nói gì tức là đồng ý rồi, từ giờ gọi anh là Ngư Ngư nhé.” Omega bật cười, tự hỏi tiếp, “Anh bị thương nặng như vậy, không lẽ mất trí nhớ rồi sao? Anh còn nhớ đường về nhà không? Nếu biến mất đột ngột thế này, người nhà sẽ lo lắng lắm đấy.”

Nghe đến chữ ‘nhà’, Alpha bỗng nhiên nổi giận, hất bay khay đồ ăn đêm mà Omega mang đến, bánh quy và sữa đổ vương vãi khắp nơi.

Lúc này, Omega nhận ra ‘nhà’ cũng là một chủ đề không thể nhắc đến, ánh mắt nhìn Alpha càng thêm thương cảm: Chắc hẳn anh ấy không có một tuổi thơ hạnh phúc và không có mối quan hệ tốt với gia đình…

“Thôi được, anh không muốn nói thì tôi sẽ không nhắc nữa, nhưng từ nay về sau không được nổi giận lung tung, anh xem này, vung vãi khắp nơi, khó dọn lắm.” Omega chỉ vào đống lộn xộn trong phòng tắm, nói với vẻ bất lực, “Anh tự dọn đi nhé, tôi sẽ lấy đồ mới cho anh, có muốn không?”

Alpha cúi đầu, như thể nhận lỗi, khẽ gật đầu.

Sau khi ước lượng thời gian, Omega đoán rằng Alpha đã dọn dẹp xong phòng tắm, cậu thò đầu vào: “Ra ngoài ăn cùng tôi đi? Trốn trong phòng tắm ăn không thấy hôi à?”

Phần lớn thời gian, Alpha vẫn giữ hình dạng nhân ngư, đôi khi anh sẽ biến ra đôi chân người, vì vậy Omega đã tìm vài bộ quần áo để sẵn trong phòng tắm cho anh tiện mặc khi cần.

Khi lục tìm quần áo cũ của bạn trai cũ trong tủ, Omega cười khổ: Ai ngờ những bộ quần áo mà cậu không nỡ vứt giờ lại có tác dụng nhỉ? Cũng không biết giờ bạn trai cũ của cậu có đang vui vẻ với một tiểu O nào khác không?

Alpha như thường lệ, ngửi một chút, ăn một miếng bánh quy rồi uống một ngụm sữa, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới bắt đầu ăn.

Nhìn Alpha như vậy, Omega cười khổ: “Tôi có thể bỏ gì vào chứ? Tôi với anh không thù không oán, sao phải hại anh?”

Alpha làm như không nghe thấy, Omega tiếp tục đùa: “Cùng lắm là thấy anh đẹp trai nên muốn bỏ thuốc mê, để anh yêu tôi mê mệt không dứt ra được thôi!”

Câu nói đùa vô tình của Omega khiến sắc mặt Alpha tái nhợt.

Người cao hơn 1m80 run rẩy, vội vã bỏ lại chiếc bánh quy trong tay, hoảng hốt chạy về phòng tắm trốn, bỏ lại Omega không hiểu mình đã nói sai điều gì.

Lại vô tình chạm vào một nỗi đau khác của Alpha, Omega vội vã tiến tới gõ cửa xin lỗi: “Không, tôi chỉ đùa thôi! Xin lỗi, anh đừng giận, tôi thề là sẽ không bao giờ bỏ thuốc anh đâu! Tôi hứa từ nay không nói những lời như vậy nữa.”

Không nhận được phản hồi, Omega thở dài: “Haizz, Alpha này còn bướng bỉnh hơn cả tôi, một Omega nữa chứ!”

Nhưng dù sao thì đây cũng là Ngư Ngư mà cậu đã nhặt về, nên cậu phải cưng chiều thôi, huống hồ cậu là người đã nói lời vô lý trước.

Thế là cậu quyết định dỗ dành anh!

Từ khi biết Alpha sợ bóng tối, Omega đã mua cho anh mấy chiếc đèn bàn phát sáng đáng yêu để đặt trong phòng tắm, buổi tối khi bật lên sẽ có ánh sáng màu cam ấm áp, dễ chịu mà không quá chói mắt.

Đặt những chiếc đèn mà cậu mua cho Alpha trước cửa phòng tắm, Omega lên tiếng nhắc nhở: “Ngư Ngư, đèn nhỏ của anh sạc xong rồi, tôi để trước cửa đấy.”

Một lúc sau, Alpha thò tay ra ngoài, kéo hết những chiếc đèn nhỏ đáng yêu vào, không thèm nhìn Omega lấy một cái.

Biết mình đã đυ.ng trúng vết thương của Alpha, Omega hết lòng dỗ dành, mua cho anh những món mà anh thích như bánh bao nhân socola và sữa socola.

Alpha chưa bao giờ nói rằng anh thích socola, nhưng Omega nhận ra, mỗi lần cho anh ăn đồ có socola, anh ăn nhiều hơn bình thường.

“Ngư Ngư, ăn sáng đi, tôi mua bánh bao nhân socola và sữa socola mà anh thích này.” Omega cố dụ Alpha bằng thức ăn ngon nhưng không thành.

Nhân ngư trong phòng tắm không hề động tĩnh nào, khiến Omega suýt chán nản đến chết: Tất cả là tại miệng cậu nói bậy, làm Alpha, người đã khó khăn lắm mới chịu ăn cùng cậu, lại sợ hãi bỏ chạy mất.

Dù dỗ dành thế nào cũng không hiệu quả, hết cách, Omega nằm bò bên cạnh bồn tắm, đáng thương nói với Alpha: “Tôi thề là tôi tuyệt đối không có ý định bỏ thuốc anh, nếu tôi mà nói dối, trời đánh thiên lôi tôi không chết tử tế, già rồi cũng không ai thu xác cho!”

Alpha liếc nhìn cậu một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục chăm sóc chiếc đuôi cá của mình.

“Cả dùi cui điện cũng đưa cho anh rồi, nếu một ngày nào đó tôi có động lòng với nhan sắc của anh, anh cứ việc dùng nó mà chích tôi, đừng khách sáo.” Omega đưa dùi cui cho Alpha, chẳng buồn nghĩ rằng với thân hình của Alpha, nếu anh không muốn, một Omega nhỏ bé yếu ớt như cậu có thể làm gì được anh?

Alpha không nói gì, đưa tay ra nhưng không cầm lấy dùi cui điện, mà thay vào đó nhặt chiếc bánh bao socola trên đĩa và nhét vào miệng.

Omega vui mừng: “Ngư Ngư đã tha thứ cho tôi rồi sao?!”

Alpha không trả lời rõ ràng.

“Đưa tay ra!” Omega hứng khởi chỉ đạo.

Alpha lúc đầu cảnh giác nhìn cậu, sau đó từ từ đưa tay phải ra. “Hehe, tôi tặng anh rất nhiều socola, coi như là quà xin lỗi của tôi!” Omega chất đầy đủ loại socola với hình dáng khác nhau vào lòng bàn tay của Alpha.

Alpha nhìn đôi mắt sáng rực lên nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ có cái đuôi cá đang vỗ nhẹ lên mặt nước thể hiện rằng tâm trạng của anh hiện giờ rất tốt.

Thấy nhân ngư Alpha mà mình chăm sóc hiếm khi vui vẻ như vậy, Omega từ tận đáy lòng cảm thấy hạnh phúc.

Cậu chỉ là một người lao động bình thường, không phải giàu có nhưng cũng không quá nghèo, nuôi thêm một nhân ngư Alpha cũng không khiến cậu phá sản, nhưng cũng khiến cậu eo hẹp về tài chính hơn một chút.

Nhưng cậu rất vui khi làm điều đó.

Ngoài tình cảnh thê thảm của Alpha khi lần đầu gặp nhau, từng khoảnh khắc họ trải qua cùng nhau khiến cậu cảm thấy Alpha trước đây không có cuộc sống tốt đẹp gì.

Bây giờ đã gặp cậu, Omega muốn dành tất cả những gì cậu có thể cho anh. “Ngư Ngư vui rồi hả?” Omega cười rồi định vuốt đuôi cá của Alpha, nhưng liền bị vẩy nước vào mặt không thương tiếc.

Chậc, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Omega đã chăm sóc Alpha một tháng, cái đuôi cá đầy vết thương của Alpha cuối cùng cũng đã được nuôi dưỡng trở lại, bóng bẩy đến mức Omega không ngớt lời khen ngợi.

Vào ngày Alpha hồi phục, Omega lần đầu tiên nghe anh nói.

Alpha thu lại đuôi cá, hiện thân dưới dạng người, thành thạo cởi bỏ quần áo, mặt không chút biểu cảm mà nói: “Làm không? Làm bao nhiêu lần thì mới trả hết ân tình, cậu nói đi.”