Chương 5

Buổi chiều, sau khi cãi nhau với Omega vào buổi sáng, Alpha đã trải qua lần phát tác kỳ phát tình đầu tiên kể từ khi được Omega nhặt về.

Ba chữ kỳ phát tình đối với anh chưa bao giờ là điều tốt, không chỉ là nỗi đau đớn về thể xác mà còn là những ký ức đau khổ, nhục nhã.

Anh tự khóa mình trong phòng tắm, lại một lần nữa trở thành kẻ câm lặng trong mắt Omega.

Sau khi tan làm, Omega ngửi thấy trong không khí nồng nặc mùi muối biển, liền vội vàng chạy đến phòng tắm tìm Alpha: “Ngư Ngư? Anh đang trong kỳ phát tình sao?”

Cậu lo lắng gõ cửa, nhưng như dự đoán, không có câu trả lời. “Đợi chút, tôi đi mua thuốc ức chế.”

Trong nhà không có thuốc ức chế dành cho Alpha, sau khi nói một câu, Omega vội vã ra khỏi nhà.

Khi đến trước cửa hiệu thuốc, cậu mới nhớ ra: Ngư Ngư của cậu là nhân ngư! Không phải con người!

Dù là bạn bè làm thú y của cậu cũng không thể đảm bảo thuốc ức chế dành cho con người sẽ có tác dụng trên cơ thể Alpha, thế nên Omega đành cắn răng mua cả một hộp thuốc về nhà, hy vọng cấu trúc sinh lý của Alpha không khác con người quá nhiều.

Khi trở về, Omega nhận thấy mùi pheromone muối biển còn nồng hơn lúc trước. Trong phòng tắm, Alpha đang rêи ɾỉ đau đớn.

Tìm chìa khóa và liều lĩnh xông vào, Omega thấy Alpha nằm trong bồn tắm, mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán.

Omega đã từng thấy Alpha trong kỳ phát tình, nhưng chưa bao giờ thấy Alpha trong trạng thái như sắp chết thế này.

Lo lắng rằng Alpha có thể không qua khỏi, Omega cố gắng giữ bình tĩnh, hướng dẫn: “Ngư Ngư! Tiêm thuốc ức chế trước đã!”

Trong tay cậu cầm thuốc ức chế, nhưng trong mắt Alpha, đó chỉ là một ống tiêm.

Nó không khác gì với những loại thuốc đã từng ép anh vào kỳ phát tình hoặc khiến ann rơi vào hôn mê, bị người khác tùy ý sử dụng.

Chiếc đuôi màu xanh biếc của Alpha giãy giụa trong hoảng sợ, mạnh mẽ quật về phía Omega.

Không kịp né, mũi kim cào một vết dài trên chiếc đuôi xinh đẹp của Alpha.

“Ngư Ngư?! Anh đang làm gì vậy?! Đang chảy máu đấy!” Omega hoảng hốt hét lên, “Đừng động đậy! Tiêm thuốc ức chế sẽ giúp anh đỡ đau đớn hơn!”

Một ống thuốc ức chế bị phá hỏng, Omega lấy ra ống thứ hai, nhưng Alpha lại ném thẳng chiếc đèn cá nhỏ yêu thích của anh về phía cậu.

Omega bị đập đến ngơ ngác, trong đầu bất chợt lóe lên một suy nghĩ: Có phải Alpha cũng sợ kim tiêm không? Vì trước đây từng bị tổn thương bởi chúng? Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đầy thù địch và cảnh giác của Alpha giống hệt như khi hai người mới gặp nhau, như thể chỉ cần Omega dám tiêm cho anh, anh sẽ phản kháng ngay lập tức.

Omega lập tức hiểu ra, từ bỏ ý định tiêm thuốc, thay vào đó dịu giọng dụ Alpha uống dịch dinh dưỡng: “Ngư Ngư ngoan, không tiêm nữa, chúng ta không dùng kim tiêm, uống dịch dinh dưỡng có được không?”

Alpha vẫn nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Omega đầy đề phòng.

“Ngư Ngư, anh uống một chút đi, không thể để bụng đói, tuyệt thực không tốt đâu.” Omega chọn loại có vị socola, “Ngửi thử đi, là vị socola mà anh thích đấy.”

Cậu thậm chí mở nắp chai và uống thử vài ngụm trước mặt Alpha để chứng minh không có thuốc hay độc, sau đó mới đưa lên cho anh.

Ngay giây tiếp theo, Alpha đã hất chai dịch dinh dưỡng xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ đâm vào chân phải của Omega, cơn đau đột ngột khiến cậu hít sâu: “!”

Omega ôm lấy chân đang chảy máu, nhíu mày đau đớn: “Có uống không?”

Trong lúc căng thẳng, Alpha chỉ lắc đầu, sau đó tăng cường nồng độ pheromone, cố gắng đẩy Omega ra xa.

Cuối cùng, sau khi nhận ra mọi cách đều vô ích, Omega đành từ bỏ và rời đi.

Trong phòng tắm, Alpha kiệt sức nằm bẹp, thở hổn hển bên cạnh bồn tắm.

Rõ ràng anh biết Omega chỉ muốn tốt cho mình, nhưng anh không thể thoát khỏi những tiếng cười nhạo và sự sỉ nhục vang vọng bên tai.

Dù mắt thấy Omega lo lắng cho mình, nhưng trong đầu anh chỉ hiện lên những mảnh ký ức vỡ nát bị chôn sâu trong tâm trí.

Có người từng còng tay anh, bóp cằm ép anh uống thuốc.

Có người đâm kim tiêm vào cơ thể anh khi anh sốt cao, ép anh vào kỳ phát tình.

Còn có kẻ ghim anh xuống giường, để lại một thân thể dính nhớp cuối cùng.

Tuyến thể bỏng rát nhắc nhở anh hết lần này đến lần khác rằng bản thân chỉ là một món đồ chơi bị sử dụng vô số lần, vừa dơ bẩn vừa thấp hèn.

Những kẻ đó chỉ trân trọng khuôn mặt và cơ thể của anh, thế nên chúng không bao giờ đánh đập ann quá tàn nhẫn, để khỏi làm mình buồn nôn.

Biết anh là một Alpha, chúng đã tìm đủ mọi cách để hạ nhục anh, trong đó cách phổ biến nhất là đánh dấu anh.

Kết quả là, dù anh là một Alpha, nhưng tuyến thể của anh lại đầy những vết sẹo.

Những ký ức bỏng rát vẫn còn đó, ann tức giận lắc đầu: Omega không phải người như thế, cậu ấy sẽ không đối xử với anh như vậy.

Alpha ôm đầu thu mình lại, cố gắng ép mình không nghĩ về quá khứ, rồi bật dậy như một con chó nhỏ bị giật mình khi Omega lại thò đầu vào.

“Ngư Ngư?” Lần này Omega xách theo một xô nước, “Ngư Ngư đừng buồn nữa, tôi mang đến cho anh những vỏ sò và rong biển mà anh thích đây!”

Cậu nghe nói nhân ngư trong kỳ đặc biệt thường thích ôm vỏ sò quen thuộc và cuộn mình trong đám rong biển, thế nên đã chạy một quãng đường dài ra biển nhặt vỏ sò, còn bứt cả rong biển, mong Alpha sẽ cảm thấy như đang ở nhà trong chiếc bồn tắm nhỏ.

Alpha nhìn những vỏ sò và rong biển mà Omega đặt bên cạnh bồn tắm, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn dài.

Anh đã chuẩn bị tinh thần để bị Omega bỏ rơi, nhưng đối phương lại nhặt cho anh nhiều vỏ sò đến vậy.

Thấy mình khiến người khác khóc, Omega vội vàng dỗ dành: “Hả? Không thích à? Không thích thì tôi cất đi, anh đừng khóc nữa, khó chịu lắm đúng không? Anh không chịu tiêm thuốc ức chế thì làm sao đây?!”

Cậu định đưa tay thu dọn đám vỏ sò và rong biển cười nhạo đó, nhưng Alpha nhanh hơn, đưa đôi tay dài ra ôm lấy tất cả vỏ sò và rong biển, bảo vệ chúng chặt chẽ.

Omega lo những vỏ sò sắc nhọn sẽ làm anh bị thương, định nhắc nhở thì Alpha lại hiểu nhầm rằng cậu định giành lấy, lập tức la lên đầy uất ức: “Của tôi!”

Nhìn dáng vẻ trẻ con đó, Omega bật cười: “Ừ, của anh, tất cả đều là của anh.”

Cậu sẽ không giành lấy bất cứ thứ gì của Ngư Ngư, Ngư Ngư của cậu xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian.

Sau khi xác nhận rằng Omega không định giành vỏ sò và rong biển của mình, Alpha mới dần dần thả lỏng, cẩn thận sắp xếp những báu vật mới của anh.

Bị lờ đi, Omega thấy Alpha đã ổn định hơn, liền từ bỏ việc ép anh tiêm thuốc ức chế, thay vào đó tự mình tiêm một mũi trong phòng ngủ, để tránh trường hợp Alpha không có chuyện gì nhưng lại vô tình kích phát kỳ phát tình của cậu thì sẽ rắc rối lớn.

Khi cậu quay lại phòng tắm, Alpha đang bày biện vỏ sò và rong biển quanh bồn tắm, trông có vẻ rất thích thú.

Ừm, kỳ phát tình đến, trí tuệ giảm vài tuổi thật sao?

Omega nhớ lại bộ dạng của bạn trai cũ trong kỳ phát tình, liền lắc đầu cười: Vẫn là Ngư Ngư của cậu tốt hơn.

Chơi với vỏ sò thì sao chứ? Ít nhất là không ngang ngược đến mức làm cậu không xuống nổi giường.